
Phép màu sau chuỗi ngày thất bại
Mẹ: Nguyễn Thị Thơm (Hà Nội)
Điều kỳ diệu của Ba Mẹ: Bé Nguyễn Gia Linh
Sau hai lần thực hiện IUI tại một bệnh viện lớn nhưng không có kết quả, tôi cảm thấy như rơi vào hố sâu thất vọng. Nhưng về sau, tôi mới hiểu rằng đó chỉ là sự khởi đầu cho những thử thách lớn hơn.
Một vài người quen đã đón được con yêu nhờ IVF tại Trung tâm Hỗ trợ Sinh sản, Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh Hà Nội. “Kết quả sống” mà họ có được đã khiến tôi quyết định gửi gắm niềm hy vọng vào nơi này.

Tôi bị đa nang buồng trứng – vấn đề khiến việc tạo noãn không phải là thử thách lớn, nhưng hành trình nuôi phôi lại không hề dễ dàng. Cứ mỗi lần phôi phát triển đến ngày 5, hy vọng lại vụt tắt khi chúng lần lượt “rơi rụng”. Với số phôi ít ỏi còn lại, tôi đã có hai lần chuyển phôi nhưng cả hai đều chỉ đem lại sự hụt hẫng. “Giấc mơ hai vạch” dường như vẫn còn quá xa vời.
Thêm một lần chọc trứng và tạo phôi. Lần này, tôi chỉ có ba phôi đủ điều kiện. Bác sĩ đã chuyển một phôi ngày 5. Bất ngờ thay, phôi làm tổ thành công và thậm chí còn tách làm hai. Tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghĩ rằng, có lẽ ông trời đã thực sự muốn trao tặng cho tôi hai thiên thần.
Nhưng đến tuần thứ 20, một tin sét đánh ngang tai – một thai nhi có dấu hiệu bất thường. Bác sĩ khuyên tôi nên bỏ một thai để tăng cơ hội sống sót cho thai còn lại. Dù đau đớn nhưng tôi vẫn phải chấp nhận. Thế nhưng, chỉ một thời gian sau đó, em bé còn lại cũng rời tôi đi.
Không có cái nắm tay nào, không có lời từ biệt nào đủ sức giữ con lại. Tôi khóc òa lên trong bệnh viện, tiếng khóc vang vọng giữa hành lang lạnh lẽo. Cả tình yêu, hy vọng đều rời bỏ tôi khi tôi chưa kịp một lần ôm con vào lòng. Cảm giác như vừa leo lên đỉnh núi cao thì bất ngờ rơi xuống vực thẳm.

Nhìn quanh, bạn bè tôi có những đứa con xinh xắn, đáng yêu. Còn tôi thì như đang mắc kẹt trong nỗi buồn không lối thoát. Đã có lúc tôi nghĩ mình không còn duyên với IVF Tâm Anh và định chuyển sang bệnh viện khác để tìm cơ hội mới. Nhưng rồi, hình ảnh hai phôi trữ đông ngày 3 cuối cùng vẫn hiện lên trong đầu. Đó là giọt máu của tôi, là những đứa con mà tôi chưa thể từ bỏ.
Dù bác sĩ khuyên tôi nên chờ ít nhất một năm để chuyển phôi, nhưng nỗi khát khao được làm mẹ quá lớn. Chỉ sáu tháng sau, tôi đã quay lại với IVF Tâm Anh. Một lần nữa, tôi đặt cược tất cả hy vọng vào lần chuyển phôi này. Và phép màu đã xảy ra. Em bé nhỏ bé như hiểu được lòng mẹ mà kiên cường bám trụ trong tử cung.
Thế nhưng, hành trình mang thai không hề dễ dàng. Tôi liên tục đối mặt với các biến chứng như đái tháo đường thai kỳ, dọa sinh non, viêm nhiễm… Nỗi lo lắng dày vò tôi từng ngày. Tôi thậm chí đã yêu cầu siêu âm mỗi tuần một lần, ngay cả khi ThS.BS Nguyễn Ngọc Tú khuyên rằng không cần thiết. Cùng lúc đó, PGS.TS.BS Nguyễn Đức Hinh và ThS.BS Sao Hieng ở Trung tâm Sản Phụ khoa – Bệnh viện Tâm Anh cũng luôn bên cạnh, động viên và hỗ trợ.

Mỗi lần vượt qua một chướng ngại vật, tôi lại thầm thì cầu nguyện: “Con ơi, ở lại với mẹ. Đừng rời đi nữa.”
Vượt qua bao nhiêu thử thách, cuối cùng ngày con chào đời cũng đến. Lúc đón con từ tay bác sĩ Sao Hieng, tôi mới hiểu thế nào là giọt nước mắt hạnh phúc – là cảm xúc vỡ òa khi cuối cùng cũng được ôm con vào lòng. Gia Linh giờ đã hơn một tuổi. Mỗi lần nhìn con lẫy, bò, cười khanh khách, tôi cảm thấy mọi nỗi đau trong quá khứ đều trở thành trải nghiệm quý giá.
Hành trình tìm con bằng IVF có khi là thất bại, là nước mắt. Nhưng sẽ luôn có những giọt nước mắt sau cùng – giọt nước mắt hạnh phúc của ngày đón con vào đời. Đó là giọt nước mắt của sự thấm thía, của lòng kiên cường, lòng tin và sự biết ơn.
HỆ THỐNG BỆNH VIỆN ĐA KHOA TÂM ANH