Phép màu luôn có thể xảy ra vào một ngày không ngờ tới
Ba Nguyễn Văn Lĩnh & Mẹ: Hoàng Thị Trang (Quảng Ninh)
Điều kỳ diệu của Ba Mẹ: Bé Nguyễn Đức Thịnh
Nếu có ai đó hỏi chúng tôi đâu là giấc mơ lớn nhất của cuộc đời, thì câu trả lời sẽ luôn chỉ có một: có một đứa con để yêu thương.
Hành trình ấy bắt đầu từ năm 2002 – năm đầu tiên khi chúng tôi chính thức bước vào đời sống hôn nhân, mang trong lòng biết bao hy vọng về một tổ ấm trọn vẹn. Lúc đó, chúng tôi còn trẻ, vô tư và đầy lạc quan. Cả hai đều nghĩ rằng con cái rồi sẽ đến như một lẽ tự nhiên của cuộc sống.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như chúng tôi tưởng. Tháng này qua tháng khác, năm này sang năm khác, những chiếc que thử thai vẫn chỉ hiện một vạch đơn độc. Mỗi tháng trôi qua là mỗi lần tim tôi như thắt lại. Chúng tôi bắt đầu đến bệnh viện, gặp bác sĩ, làm xét nghiệm kiểm tra. Và rồi, như một cú trời giáng, chúng tôi được chẩn đoán là “hiếm muộn” – một từ ngắn ngủi, nhưng mang theo biết bao nỗi đau và u uất.
Chúng tôi bắt đầu bước vào con đường điều trị – một hành trình dài đầy đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Những ngày nằm phòng khám, chờ lấy máu, siêu âm, tiêm thuốc, những mũi tiêm khiến tôi thay đổi cả về cảm xúc lẫn ngoại hình. Chồng tôi ngoài những áp lực công việc lại mang thêm nỗi lo tinh thần. Nhưng cả hai vẫn kiên trì, bởi trên tất cả, chúng tôi muốn làm cha mẹ.
Năm 2004, lần đầu tiên chúng tôi quyết định làm thụ tinh ống nghiệm (IVF). Hy vọng nhen lên như ngọn lửa nhỏ trong đêm lạnh. Lần đó thất bại, tôi phải đối mặt với biến chứng quá kích buồng trứng, bụng trướng to, khó thở, đau đớn, phải nhập viện điều trị. Những ngày nằm viện, tôi cảm thấy mình thật bất hạnh.
Và rồi lần hai, lần ba, lần bốn… những lần kim tiêm đâm vào da thịt, những lần chọc hút trứng, chuyển phôi. Chồng tôi lặng lẽ ghi chép lịch tiêm, canh từng giờ uống thuốc, đưa tôi đi viện. Có lúc chúng tôi tự hỏi: “Liệu mình đang làm đúng không? Có phải ông trời đã định rằng mình sẽ không bao giờ có được đứa con ruột thịt?”.
Thời gian trôi qua, mỗi cái Tết đến là một lần bị hỏi: “Đã có gì chưa?”, “Kế hoạch đấy à?”, “Mãi chưa có con à?”… những câu hỏi vô tình như cứa vào tim. Chúng tôi cười gượng, giả vờ không nghe thấy. Chồng tôi không nói gì, nắm tay tôi như an ủi.
Năm 2009, sau khi được các bác sĩ tư vấn, tôi quyết định mổ thông vòi trứng với hy vọng việc này sẽ giúp tôi có thể mang thai tự nhiên. Ca phẫu thuật thành công, nhưng sau đó, tôi vẫn không thể có thai.
Năm 2011, phép màu đã đến: tôi mang thai tự nhiên! Cả gia đình vỡ òa trong hạnh phúc. Tôi nâng niu từng ngày, từng giờ, đọc sách báo về chăm sóc thai kỳ, ăn uống đủ chất dinh dưỡng, và giữ tinh thần thoải mái. Tôi đã bắt đầu tưởng tượng về một tương lai tươi đẹp, nơi có tiếng cười trẻ thơ, có những khoảnh khắc gia đình ấm áp.
Nhưng hạnh phúc ấy ngắn ngủi. Ở tuần thứ 10 của thai kỳ, tôi đi khám thai định kỳ và nhận được tin sét đánh: thai lưu. Trái tim tôi như ngừng đập. Tôi không tin vào tai mình. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều. Không hiểu tại sao số phận lại trêu ngươi tôi như vậy?
Tôi phải trải qua thủ thuật hút thai. Nỗi đau về thể xác không thể sánh bằng nỗi đau trong tim. Tôi cảm thấy mình đã mất đi một phần cơ thể, một phần linh hồn. Tôi tự hỏi, liệu mình có thể vượt qua được nỗi đau này?
Rồi năm 2018, gần 20 năm sau ngày cưới, sau một đợt điều trị rất tích cực với phác đồ mới, phép màu lại đến: Tôi mang thai đôi! Niềm hạnh phúc và lo lắng đan xen, tôi sợ rằng “lịch sử sẽ lặp lại”. Tôi cẩn thận hơn bao giờ hết, tuân thủ mọi chỉ định của bác sĩ. Nhưng số phận vẫn không mỉm cười với tôi, ở tuần thứ 6 của thai kỳ, bác sĩ thông báo: không có tim thai. Các bác sĩ đã cố gắng hết sức để giữ thai, nhưng không thành công. Cả hai con yêu đều không thể ở lại với tôi.
Tôi suy sụp hoàn toàn, cảm thấy mình đã mất tất cả. Tôi không còn hy vọng vào tương lai nữa. Tôi tự hỏi, liệu mình có thể tiếp tục sống như vậy được không?
Nhưng mỗi khi nghĩ đến đứa bé nằm trong vòng tay, gọi mình là bố, là mẹ, trái tim lại thôi thúc chúng tôi tiếp tục. Vì tình yêu đủ lớn thì sẽ không từ bỏ.
Chúng tôi từng thử ở nhiều nơi, nhiều bệnh viện lớn nhỏ, từ Bắc vào Nam, nơi nào có hy vọng là chúng tôi tìm đến, nhưng mỗi lần đến là một lần thất vọng. Có lúc, niềm tin trong lòng như cạn kiệt. Tôi mệt mỏi vì tiêm thuốc, cơ thể ngày càng suy nhược, có những lúc tính chuyện dừng lại. Trong lúc tưởng chừng như đã buông xuôi, chúng tôi tìm hiểu thông tin và biết đến Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh Hà Nội – nơi mà nhiều cặp vợ chồng từng hiếm muộn lâu năm như chúng tôi đã tìm thấy phép màu của riêng mình.
Chúng tôi đến IVF Tâm Anh với tâm thế “thử một lần cuối”, không dám kỳ vọng nhiều, chỉ mong được lắng nghe, được thấu hiểu. Nhưng ngay từ giây phút đầu tiên bước chân vào nơi này, chúng tôi đã cảm nhận được điều khác biệt. Không chỉ là trang thiết bị y tế hiện đại, là phòng labo thụ tinh trong ống nghiệm đạt tiêu chuẩn quốc tế, là hệ thống xét nghiệm chính xác, đồng bộ, mà quan trọng nhất – đó là con người. Các y bác sĩ ở đây không chỉ giỏi chuyên môn, mà còn khiến người bệnh như chúng tôi cảm nhận được sự ấm áp, gần gũi.
Tại đây, bác sĩ cho tôi biết, tôi bị dính buồng tử cung, một trong những nguyên nhân gây hiếm muộn và sảy thai liên tiếp. Bác sĩ đề nghị tôi phẫu thuật tách dính buồng tử cung. Tôi đồng ý. Tôi tin rằng, đây là cơ hội cuối cùng để tôi có thể thực hiện ước mơ làm mẹ.
Cuộc phẫu thuật diễn ra vào năm 2019. Tôi được gây mê toàn thân nên không cảm thấy đau đớn gì. Sau phẫu thuật, tôi phải nằm viện theo dõi trong một ngày. Các bác sĩ và nữ hộ sinh, điều dưỡng chăm sóc tôi rất chu đáo.
Sau khi xuất viện, tôi tuân thủ mọi chỉ định của bác sĩ, uống thuốc đều đặn và tái khám định kỳ. Tôi cũng thay đổi lối sống, ăn uống lành mạnh, tập thể dục thường xuyên, và giữ tinh thần thoải mái để tiếp tục cho lần IVF tiếp theo.
Lần chuyển phôi tại Tâm Anh (năm 2022, sau hơn hai năm dịch bệnh Covid-19) được thực hiện với kỹ thuật hiện đại, được theo dõi sát sao từng chỉ số, từng chu kỳ, từng phản ứng nhỏ nhất của cơ thể. Mỗi lần đến khám, tôi được hướng dẫn tận tình, mọi thắc mắc đều được giải đáp tỉ mỉ. Bác sĩ gọi điện hỏi thăm tình trạng sau điều trị, điều dưỡng cẩn thận đến từng lọ thuốc, từng cách tiêm.
Và rồi, điều kỳ diệu như một phép màu đã xảy ra: tôi lại có thai. Lần này chúng tôi giấu không cho ai biết. Không dám vui mừng quá sớm. Không dám nói gì nhiều. Nhưng hành trình mang thai của tôi không hề dễ dàng. Tôi bị ra máu nâu, đen kéo dài suốt 12 tuần đầu, đặc biệt ở tuần thứ 8 của thai kỳ.
Tôi hoảng sợ tột độ, lập tức đến Bệnh viện Tâm Anh để khám. Các bác sĩ cho biết, tôi bị dọa sảy thai, phải nhập viện điều trị. Những ngày nằm viện là những ngày tôi sống trong lo lắng và sợ hãi. Sợ rằng mình sẽ lại mất con, tôi luôn cầu nguyện cho con yêu được bình an.
Các bác sĩ đã cố gắng hết sức để giữ thai cho tôi. Tôi được tiêm thuốc, truyền dịch, và theo dõi sát sao, nằm trên giường bệnh, hạn chế vận động. Sau nhiều ngày điều trị, tình trạng dần ổn định, các bác sĩ cho biết, tôi đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Tôi vô cùng biết ơn các bác sĩ và đội ngũ nhân viên y tế của Bệnh viện Tâm Anh. Họ đã cứu sống con tôi.
9 tháng ấy là 9 tháng chúng tôi sống trong lo lắng và hy vọng đan xen. Cứ mỗi lần siêu âm là một lần hồi hộp, chỉ cần nghe bác sĩ nói “ổn” là nước mắt lại chực trào.
Đến tháng 5 năm 2023, ngày định mệnh đã đến – con chào đời.
Ngày sinh con, tôi đã khóc. Những giọt nước mắt không phải là của sự đau khổ, mà là của niềm hạnh phúc vỡ òa. Sau 21 năm chờ đợi, cuối cùng tôi cũng được ôm con vào lòng. Cảm giác ấy, tôi không thể diễn tả bằng lời.
Con yêu là một bé trai kháu khỉnh, khỏe mạnh. Con là món quà vô giá mà tôi nhận được sau bao nhiêu gian nan, thử thách. Con là ánh sáng, là niềm hy vọng, là tất cả của cuộc đời tôi. Con là minh chứng cho lòng kiên trì, cho niềm tin, cho tình yêu vô điều kiện. Con đến sau 21 năm chờ đợi – một quãng thời gian đủ để người ta từ bỏ cả thế giới, nhưng bố mẹ thì không, bởi bố mẹ biết rằng con luôn hiện diện trong trái tim này, chỉ là con đang chọn đúng thời điểm để bước ra.
Từ khi có con, cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi bận rộn hơn, vất vả hơn, nhưng cũng hạnh phúc hơn. Tôi dành tất cả thời gian và tình yêu thương cho con. Tôi muốn bù đắp cho con những tháng ngày con thiếu vắng tình mẹ.
Tôi học cách chăm sóc con, từ việc cho con ăn, tắm rửa, thay tã, đến việc dỗ con ngủ, chơi với con. Tôi đọc sách báo về nuôi dạy con, tham gia các lớp học tiền sản, và học hỏi kinh nghiệm từ những người mẹ khác.
Tôi cũng nhận được sự giúp đỡ rất lớn từ chồng và gia đình. Chồng tôi luôn bên cạnh, chia sẻ những khó khăn và vất vả trong việc chăm sóc con. Bố mẹ tôi cũng thường xuyên đến thăm và giúp đỡ. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có một gia đình yêu thương và ủng hộ. Gia đình chính là nguồn động viên lớn nhất của tôi trong suốt hành trình tìm con.
Chúng tôi không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn chân thành đến đội ngũ bác sĩ, điều dưỡng và nhân viên của Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh Hà Nội. Chính nhờ tay nghề vững vàng, sự tận tâm, thấu hiểu và tình yêu thương mà các bác sĩ dành cho người bệnh, mà con tôi mới có cơ hội đến với thế giới này. Con chính là thành quả của một hành trình y học hiện đại song hành cùng sự tử tế và đồng cảm của những người làm nghề cứu người.
Tôi muốn nhắn nhủ, chia sẻ kinh nghiệm và truyền cảm hứng đến những người phụ nữ đang trên hành trình tìm con, rằng đừng bao giờ từ bỏ hy vọng. Hãy tin vào bản thân, tin vào y học, và trên hết, hãy tin vào tình yêu. Bởi vì, phép màu luôn có thể xảy ra, vào một ngày không ngờ tới. Hãy nhớ rằng, bạn không đơn độc trên con đường này. Có rất nhiều người phụ nữ khác cũng đang trải qua những khó khăn tương tự.
Hãy chia sẻ những nỗi đau và niềm vui của bạn với họ, cùng nhau động viên và giúp đỡ nhau. Và hãy luôn nhớ rằng, bạn là một người phụ nữ mạnh mẽ và đáng yêu. Bạn xứng đáng được làm mẹ. Hãy tin rằng, con yêu của bạn đang ở đâu đó chờ đợi bạn. Hãy cố gắng lên, rồi bạn sẽ được ôm con vào lòng.
Hiện tại, con trai tôi đã tròn 2 tuổi. Con là một bé trai thông minh, lanh lợi, và đáng yêu. Mỗi ngày nhìn con lớn lên, tôi đều cảm thấy hạnh phúc và biết ơn. Tôi đã trở lại với công việc của mình,i làm việc chăm chỉ, nhưng vẫn dành thời gian cho gia đình. Tôi muốn con trai tôi có một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc.
Tôi tin rằng, cuộc đời là một món quà. Chúng ta hãy trân trọng từng khoảnh khắc và sống một cuộc sống ý nghĩa. Và hãy luôn nhớ rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chúng ta cũng không bao giờ được từ bỏ hy vọng. Bởi vì, phép màu luôn có thể xảy ra.
HỆ THỐNG BỆNH VIỆN ĐA KHOA TÂM ANH