Người may mắn nhất thế gian
Ba Đào Xuân Hiếu & Mẹ Phạm Nguyễn Phương Thảo (Long An)
Điều kỳ diệu của Ba Mẹ: Bé Đào Hiếu Nhân
Bài chia sẻ số: 130
Tôi và chồng kết hôn từ năm 2017. Vì điều kiện kinh tế khi đó chưa thật sự ổn định, vợ chồng tôi tạm gác lại dự định sinh con để tập trung xây dựng cuộc sống. Mãi đến tháng 4 năm 2024, khi mọi thứ dần ổn thỏa, chúng tôi được người quen giới thiệu đến một bác sĩ tư có thực hiện thụ tinh trong ống nghiệm (IVF) ngoài bệnh viện.
Sau khi khám tổng quát, kết quả cho thấy cả hai vợ chồng đều không gặp vấn đề về sức khỏe sinh sản. Tôi bắt đầu hy vọng…
Lần đầu thực hiện IVF, chúng tôi tạo được 14 phôi, nhưng chỉ có 4 phôi ngày 3, loại 2-3. Tháng 5 cùng năm, tôi quyết định chuyển 2 phôi đầu tiên. Từng ngày trôi qua là từng nhịp hồi hộp, lo lắng và hy vọng nối tiếp nhau… Nhưng rồi kết quả xét nghiệm beta sau chuyển phôi lại cho kết quả âm tính. Tôi như rơi xuống vực thẳm.
Đau lòng hơn nữa là khi chứng kiến những chị em cùng làm IVF đợt đó đều đậu thai, chỉ riêng tôi lặng lẽ ôm lấy thất bại. Không ai giải thích được lý do vì sao quá trình không thành công, nhưng trong lòng tôi luôn có một linh cảm, rằng có điều gì đó chưa thật sự đúng. Tôi quyết định dừng lại, không chuyển nốt 2 phôi còn lại, dù chồng và gia đình đều khuyên nên tiếp tục thử thêm một lần nữa.
Đến tháng 6, sau nhiều đêm trăn trở, tôi thuyết phục chồng cùng đến Trung tâm hỗ trợ sinh sản Tâm Anh – nơi được biết đến với phòng lab nuôi phôi hàng đầu hiện nay. Lúc ấy, tôi không chọn bác sĩ cụ thể nào mà chỉ gọi tổng đài để đặt lịch ngẫu nhiên. Nhờ vậy, tôi có cơ hội gặp bác sĩ Ngô Đình Triệu Vỹ – một bác sĩ còn rất trẻ, khiến hai vợ chồng lúc đầu không khỏi bất ngờ. Nhưng nhờ sự tận tâm, chu đáo và lắng nghe từ bác sĩ, tôi dần cảm thấy an tâm và có thêm niềm tin.
Sau khi chia sẻ về quá trình thất bại trước đó, bác sĩ tư vấn nên làm lại từ đầu. Lần này, chúng tôi tạo được 14 trứng, nhưng chỉ có 2 phôi ngày 6 loại 3. Những ngày chờ đợi kết quả nuôi phôi là những ngày tôi sống trong cầu nguyện, lo lắng xen lẫn hy vọng. Tôi tự nhủ: nếu lần này không thành công, có lẽ tôi sẽ dừng hẳn, vì sức khỏe, vì kinh tế và cả vì tinh thần đã cạn kiệt.
Ngày chuyển phôi, tôi thì thầm trò chuyện cùng con như một lời gửi gắm tận đáy lòng: “Nếu con đủ duyên với ba mẹ, xin con hãy trở về trong lần này nhé…”. Rồi ngày định mệnh cũng đến – ngày xét nghiệm beta. Một ngày dài hơn bất kỳ khoảng thời gian nào trước đó. Và rồi con số hiện lên: 134.
Tôi đã có thai. Tôi thật sự đã đậu thai… Không lời nào có thể diễn tả được cảm xúc lúc ấy. Tôi chỉ biết ôm chầm lấy chồng mà khóc, những giọt nước mắt vỡ òa trong hạnh phúc. Sau đó, tôi tái khám đều đặn mỗi 3 tuần. Lần đầu tiên nghe tiếng tim thai của con, tôi bật khóc. Một sinh linh nhỏ bé đang lớn lên từng ngày trong cơ thể tôi, đó là một điều kỳ diệu thật sự.
Dù trong lòng vẫn canh cánh nỗi lo, nhất là khi chờ kết quả xét nghiệm NIPT vì tôi không còn phôi dự trữ, nhưng tôi luôn tự nhủ: Dù con có như thế nào, mẹ vẫn sẽ sinh con ra – bởi con là kết quả của cả một hành trình yêu thương và hy vọng.
May mắn thay, thai kỳ của tôi diễn ra ổn định. Đến tuần 38, tôi bị rỉ ối nên được chỉ định mổ chủ động. Sau bao tháng ngày thử thách, nước mắt và sợ hãi, cuối cùng tôi cũng được ôm con trong vòng tay, khoảnh khắc ấy, không một ngôn từ nào có thể diễn tả trọn vẹn.
Tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất thế gian – vì có người chồng luôn bên cạnh, vì gặp được bác Vỹ tận tâm, và vì con cuối cùng cũng đã về bên ba mẹ.
Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến ông Trời, đến Phật, đến những hương linh mà tôi từng cầu nguyện – đã lắng nghe tiếng lòng của một người mẹ khao khát có con đến vô bờ.
Tôi biết ngoài kia vẫn còn rất nhiều chị em đang trên hành trình IVF – nhiều người đã mệt mỏi, kiệt sức, thậm chí nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng tôi xin nhắn nhủ một điều: “Chỉ cần còn phôi là còn hy vọng. Và rồi, sau tất cả, ba mẹ đã có được cái nắm tay nhỏ xíu xiu ấy – món quà diệu kỳ mà cả một hành trình dài chỉ để được chạm tới.”
HỆ THỐNG BỆNH VIỆN ĐA KHOA TÂM ANH