
Mẹ chỉ có một phôi duy nhất là con
Ba Đặng Xuân Hưởng & Mẹ Hứa Thị Liên (Hải Dương)
Điều kỳ diệu của Ba Mẹ: Bé Đặng Trường An
Hải Dương, ngày 15 tháng 5 năm 2025
Từ khi nhận tin từ Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh, mẹ lại thao thức không sao ngủ được, bồi hồi, hạnh phúc nhớ lại quãng đường tìm con đã qua, cảm xúc như còn vẹn nguyên ùa về. Hôm nay mẹ muốn viết lại quãng thời gian đó!
Con ơi! Nhìn ngắm con ngủ say sưa trong vòng tay, mẹ thấy đáng yêu vô cùng. Chàng trai bé nhỏ của mẹ đang hiện hữu trước mặt, mẹ được ôm, được hít hà yêu thương, cảm giác này cứ ngỡ như là mơ. Thời gian trôi nhanh như thoi, thoắt cái đã 5-6 năm, mẹ đã dần bước sang tuổi 50, nhưng niềm hạnh phúc có con vẫn còn nguyên như những ngày đầu.

Những năm đó, mẹ vẫn luôn khao khát có thêm một đứa con. Mẹ đã chạy chữa khắp nơi, nghe ai mách ở đâu, dù xa hay khó khăn đến mấy mẹ cũng cố tìm đến. Bao ngày nắng, bao ngày mưa, những hôm chạy xe máy trên chặng đường dài từ Hải Dương đến Bắc Giang, Thái Bình, Hà Nội…
Mười năm, hơn mười năm mẹ bền bỉ đi tìm con. Bao bát thuốc mẹ đã uống, bao mũi tiêm từng găm vào da thịt… nhưng vẫn chưa có kết quả như mong muốn. Rồi mẹ còn phát hiện mình bị tắc vòi trứng, lại tiếp tục hành trình thông vòi trứng, mà vẫn chưa tìm thấy con yêu.
Và một biến cố lớn xảy ra, chị con mắc bệnh hiểm nghèo, cơ hội sống rất mong manh. Lúc đó, mọi người nói tia hy vọng để giúp chị là máu cuống rốn. Lại lần nữa mẹ dồn toàn bộ quyết tâm, nghe nhiều nguồn tin mẹ đã tìm đến một bệnh viện có tiếng về hiếm muộn để tìm con. Gom góp tất cả tiền bạc, vay mượn thêm với hy vọng sẽ được đón con về nhà.

Một tháng trôi qua, sau bao xét nghiệm, tiêm kích trứng, mẹ được bác sĩ báo tin mẹ đã có hai phôi, chờ niêm mạc đủ tiêu chuẩn mẹ đã chuyển cả hai phôi một lần. 14 ngày hy vọng nhưng rồi mẹ lại thất vọng, bác sĩ thông báo mẹ không mang thai. Đau đớn, chán chường, kiệt quệ… mọi người xung quanh khuyên mẹ dừng lại, nhưng mẹ vẫn không nguôi hy vọng và chuẩn bị cho cơ hội tiếp theo.
Và điều bất ngờ đã đến, qua một chương trình truyền hình thực tế mẹ đã biết đến Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh Hà Nội. Mẹ chủ động tìm hiểu thêm và càng có thêm niềm tin “cố thêm một lần nữa”, và rồi niềm tin ấy đã không phụ mẹ con mình.
Khi lần đầu bước chân đến IVF Tâm Anh, mẹ ấn tượng với cơ sở y tế hiện đại, sạch sẽ, cùng đội ngũ bác sĩ giỏi, tận tâm. Dù AMH thấp, tuổi cao, tinh trùng của bố con lại dị dạng nhiều, nhưng bác sĩ vẫn khẳng định: “Làm IVF, anh chị vẫn có thể có con”. Mẹ bắt đầu lại, tiếp tục hành trình đầy gian lao: công sức, tiền bạc… Quyết tâm của mẹ lớn lắm.
Hành trình tìm con hầu như mẹ đều đi một mình, chặng đường từ Hải Dương đến Hà Nội, rồi từ Hà Nội trở về nhiều khi cũng tủi thân vì mình thấy các gia đình khác đều có chồng đồng hành. Nhưng điều kiện gia đình lúc đó không có phép, bố phải lo kinh tế và chăm sóc chị con.
Một mình mẹ vượt qua tất cả, những lần tiêm kích trứng khiến bụng tím bầm, vượt qua từng bước xét nghiệm của một người phụ nữ đã hơn 40 tuổi. Nhưng nhờ sự tận tình tư vấn của bác sĩ bất cứ lúc nào mẹ cần, mẹ lo lắng, mẹ thắc mắc… và không biết từ lúc nào mẹ đã dám tự tiêm cho mình, kiên trì ăn uống, luyện tập, giữ vững tinh thần để đón con yêu.
Kết quả chọc hút trứng của mẹ được 8 trứng, tạo ra 6 phôi. Thời gian chờ kết quả là những ngày căng thẳng đến nghẹt thở. Mẹ chỉ biết cầu trời phật phù hộ. Cuối cùng, kết quả cho thấy chỉ còn 1 phôi lên ADN, 2 phôi bất thường về gen, 1 phôi không lên. Tất cả niềm tin của mẹ dồn hết vào một phôi duy nhất ấy, và phôi đó chính là con.
Ngày thứ 8 sau chuyển phôi, mẹ đã cảm nhận có điều gì đó đang thay đổi trong cơ thể. Mẹ run rẩy thử que và thấy hai vạch mờ hiện lên, mẹ òa khóc trong hạnh phúc nhưng vẫn giữ kín, không dám nói với ai. Ngày thứ 14, mẹ quay lại bệnh viện xét nghiệm máu. Khi bác sĩ thông báo đã có phôi trong tử cung, chỉ số beta-hCG tăng. Một lần nữa mẹ đã khóc vì hạnh phúc, vì một niềm vui không thể diễn tả.

Hành trình 38 tuần mang thai, mẹ đi cùng con trải qua biết bao cung bậc cảm xúc: lo lắng, hạnh phúc, hồi hộp… Nhưng nhờ có con đồng hành, mẹ đã vững tin hơn. Trong thời điểm cả nước đang chống dịch Covid-19, thì ngày 23/3/2020, lúc 12h15, con cất tiếng khóc chào đời.
Bé trai nặng 3,4kg, khỏe mạnh, đôi mắt đen láy, hàng mi dài cong, đôi môi đỏ hồng, đáng yêu không thể tả. Mẹ biết, cuộc rong chơi của con đã kết thúc, con đã về trong vòng tay của mẹ. Khép lại chặng đường đầy nước mắt của mẹ, mở ra hạnh phúc và hy vọng cho gia đình mình con ạ. Còn là chàng trai Trường An, mong con một đời bình an và hạnh phúc!
Chị gái con hiện đã là sinh viên đại học, được theo dõi sức khỏe định kỳ tại bệnh viện. Khi con ra đời, máu cuống rốn lưu trữ tại Bệnh viện Huyết học Trung ương, mẹ yên tâm vì đã có phương án dự phòng, bảo vệ chị gái con trong tương lai.
Còn giờ đây, chàng trai IVF của mẹ đã 5 tuổi. Con khôi ngô, khỏe mạnh, hay cười, hay nói líu lo như chú chim non. Con là hạnh phúc lớn nhất đời mẹ, là món quà quý giá nhất của gia đình mình.
Cảm ơn cuộc đời đã cho mẹ con ta được gặp nhau!
Cảm ơn Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh và Trung tâm Hỗ trợ Sinh sản IVF Tâm Anh – nơi đã trao cho mẹ cơ hội được làm mẹ thêm một lần nữa.
Đó là quãng thời gian tuyệt vời nhất, mẹ sẽ mãi không quên!
Đôi lời gửi tới các bố mẹ hiếm muộn đang trên hành trình “tìm con”: hành trình này có thể chông gai, có cả máu và nước mắt, hãy kiên trì vì ở đâu đó con đang đợi chúng mình. Y học tiến bộ và bác sĩ tận tâm sẽ giúp chúng ta gặp con nhanh hơn, sớm chạm vào hạnh phúc LÀM CHA MẸ!
HỆ THỐNG BỆNH VIỆN ĐA KHOA TÂM ANH