
Kỳ tích sau 10 lần chuyển phôi
Ba: Đoàn Văn Kiên & Mẹ: Phạm Kiều Trang (Thanh Hóa)
Điều kỳ diệu của Ba Mẹ: Bé Đoàn Trường An
10 năm, 4 lần IUI, 5 lần IVF, 10 lần chuyển phôi, trong đó 9 lần đầu đều thất bại và chưa từng một lần được cầm trên tay que thử hai vạch. Đó là một chặng đường rất dài…
Có lẽ hành trình tìm con của tôi so với rất nhiều chị em hiếm muộn khác vẫn chưa là gì, nhưng cũng xin góp chút ít kinh nghiệm và tiếp thêm động lực cho những ai cùng cảnh ngộ.

Vợ chồng tôi cưới nhau năm 2014, tận hưởng hạnh phúc chưa bao lâu thì thấp thỏm vì mãi không có tin vui. Lúc đó, ở tỉnh có một phòng khám hiếm muộn rất nổi tiếng, được đánh giá là mát tay, nên vợ chồng tôi đến khám. Kết quả, chồng tôi bị tinh trùng yếu và ít.
Bác sĩ kê thuốc uống và khuyên làm IUI (thụ tinh nhân tạo bằng cách bơm tinh trùng vào buồng tử cung). IUI lần đầu thất bại, vợ chồng tôi tiếp tục cố gắng thêm lần thứ hai, thứ ba nhưng đều không có kết quả. Cuối năm 2018, chúng tôi quyết định chuyển sang làm IVF (thụ tinh trong ống nghiệm).

Bệnh viện đầu tiên: Đó là nơi khá uy tín mà anh em trong nhà chồng tôi từng làm IVF thành công với cặp song sinh. Kết quả khám của hai vợ chồng đều tốt, chỉ có chỉ số AMH (dự trữ buồng trứng) của tôi hơi thấp, khoảng 1.1 ng/mL. Bác sĩ khuyên nên làm IVF sớm, nếu không thì dự trữ buồng trứng sẽ càng ngày càng giảm. Năm đó, tôi nhớ mình chọc được ít trứng nhất phòng khám: tổng cộng 10 trứng, tạo được 9 phôi, nuôi đến ngày thứ 5 còn 7 phôi, chuyển phôi 3 lần đều thất bại.
Năm 2019 và 2020: Vợ chồng tôi chuyển sang một bệnh viện rất nổi tiếng ở tuyến trung ương để điều trị tiếp. Kết quả khám tương tự như lần trước, dự trữ buồng trứng của tôi thấp, tinh trùng của chồng bình thường. Sau khi kích trứng, tôi thu được 10 trứng, tạo được 5 phôi ngày 3, khi rã đông có 1 phôi bị thoái hóa. Tôi chuyển phôi 2 lần nhưng tiếp tục thất bại.
Năm 2021: Sau 7 năm mong mỏi mà con vẫn chưa về, vợ chồng tôi quyết định Nam tiến. Chúng tôi đến Bệnh viện lớn, uy tín ở TP. Hồ Chí Minh, được khám và tư vấn bởi một bác sĩ mà tôi rất ngưỡng mộ vì có tâm và có tầm. Kết quả khám lần này của hai vợ chồng đều bình thường, chỉ số AMH của tôi còn 0.9. Sau khi kích trứng, tạo phôi, tôi có được 9 phôi ngày 3, nuôi lên ngày 5 còn 7 phôi. Có lẽ duyên số chưa đến nên tôi chuyển phôi 2 lần vẫn thất bại, vợ chồng tôi vẫn chưa hoàn thành giấc mơ có con.

Sau 6 lần kích trứng, 7 lần chuyển phôi nhưng chưa từng một lần có kết quả beta HCG dương tính. Đây là thời điểm tôi bắt đầu tuyệt vọng, mất phương hướng thật sự. Người ta thường chuyển phôi một lần, hai lần, ba lần thất bại đã nản lòng. Còn tôi, đến lần thứ 7 mới chịu nản, chắc cũng là người có “gan lì” thật, đúng không chị em?
IVF là cả một quá trình hao tổn không chỉ tiền bạc mà còn là sức khỏe. Đó là hàng trăm mũi tiêm đâm vào người, là cả một nắm thuốc phải uống hàng ngày, từ thuốc nam đến thuốc bắc, là vô vàn áp lực từ gia đình, bạn bè và xã hội, là muôn vàn lời gièm pha đàm tiếu không ngừng…
Tôi vẫn nhớ rõ một câu nói ám ảnh: “Đến con chó nó còn biết đẻ, thế mà người lại không biết đẻ”. Nghe xong tôi không khóc ngay, nhưng mất ngủ triền miên. Tưởng rằng cảm xúc đã chai sạn thật rồi sau suốt nhiều năm bị nói “cây độc không trái, gái độc không con”, nhưng sâu thẳm vẫn đau đớn không nói nên lời.
Rồi đến những dịp Tết Trung Thu, đồng nghiệp được nhận quà cho con, riêng tôi thì chỉ nghe lời động viên của bác sếp cũ: “Trang cố gắng lên nhé, Trung Thu năm sau cố để được nhận quà cho con nhé”. Chỉ thế thôi mà đêm về tôi khóc như đứa trẻ bị mẹ mắng, khóc ấm ức, khóc tủi thân và khóc đau lòng vô cùng.
Năm 2021, vợ chồng tôi lại quay về Bắc. Lần này, chẳng hiểu sao lại quyết định quay lại phòng khám ban đầu để làm IUI một lần nữa. Từ bác sĩ đến các bệnh nhân ở đó khi nghe lịch sử IVF của tôi ai cũng ngỡ ngàng, bảo chắc tình hình không khả quan. Và đúng là không khả quan thật, lần IUI này của tôi cũng thất bại.
Cuối năm 2021, nghe nói có một bác sĩ ở bệnh viện tỉnh rất mát tay nên vợ chồng tôi đã chuyển sang theo khám. Ở đây, bác sĩ khuyên tôi nên mổ nội soi thăm dò tử cung xem có bất thường gì không vì đã chuyển phôi thất bại liên tiếp. Thực tế, trước đó tôi đã làm rất nhiều xét nghiệm: xét nghiệm gen của hai vợ chồng, siêu âm bơm nước vào tử cung, xét nghiệm nhiễm khuẩn, kháng thể… nhưng khi bác sĩ khuyên mổ thì vẫn đồng ý.
Trên hành trình tìm con, với tôi, những nỗi đau thể xác không là gì cả. Tôi mổ nội soi thăm dò buồng tử cung vào năm 2022, kết quả cho thấy buồng tử cung bình thường, niêm mạc đẹp, vòi trứng thông. Vết mổ được đóng lại, kết luận vô sinh không rõ nguyên nhân, tiếp tục làm IVF.

Trong lần IVF thứ tư này, tôi kích được 7 trứng, tạo được 5 phôi ngày 3, chuyển phôi 2 lần đều thất bại. Tính đến lúc này, tổng cộng đã 9 lần chuyển phôi thất bại, chưa từng có beta HCG dương tính, chưa từng biết que thử thai lên 2 vạch là gì, trên người còn thêm 4 vết sẹo mổ nội soi, nằm viện mấy ngày để hồi phục. Cảm giác tuyệt vọng đã đến mức cùng cực.
Thực tế, trong lần chuyển phôi thứ tám, tôi từng viết đơn xin mang thai hộ. Tuy nhiên, bệnh viện đó xét thấy sức khỏe hai vợ chồng đều bình thường nên đã từ chối. Sau lần chuyển phôi thứ chín thất bại, tôi không còn hy vọng gì về khả năng tự mình mang thai nữa, nên đã nói với chồng rằng: “Em sẽ không chuyển phôi lần thứ mười, anh đi lấy vợ khác đi”. Sau đó, hai vợ chồng thống nhất sẽ tìm đến dịch vụ mang thai hộ “chui”, và nghĩ đến phương án xin con nuôi.
Thế nhưng, lần chuyển phôi thứ mười vẫn đến! Năm 2023, chồng tôi thuyết phục làm IVF thêm một lần nữa. Tôi suy nghĩ rất nhiều và rồi vì khát khao có con vẫn cháy bỏng trong tim, nên đồng ý. Bình thường, với những việc khác, nói được là làm được, nhưng chuyện tìm con này, dù từng thề sẽ không làm nữa, cuối cùng tôi vẫn không thể chiến thắng bản thân mà làm tiếp.
Lần này, chúng tôi quyết định làm IVF tại Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh Hà Nội. Năm 2020, vợ chồng tôi đã từng đến khám ở đây một lần, rất ấn tượng với bệnh viện bởi sự sạch sẽ, nhân viên rất nhiệt tình và nhẹ nhàng, và trên bàn lúc nào cũng có kẹo, trà, cà phê,… Gặp Phó giáo sư Lê Hoàng, ông cũng từng tư vấn nội soi thăm dò tử cung nhưng tôi chưa làm vì sợ. Rồi năm 2021, tôi vẫn mổ ở bệnh viện tỉnh.
Tại IVF Tâm Anh, vợ chồng tôi được làm lại tất cả các xét nghiệm. PGS.TS.BS Lê Hoàng chỉ định nội soi buồng tử cung chẩn đoán một lần nữa (soi bằng camera siêu nhỏ qua ngả âm đạo, không phải mổ). Kết quả hai vợ chồng đều bình thường, niêm mạc tử cung đẹp, vòi trứng thông tốt, chỉ có dự trữ buồng trứng của tôi hơi thấp.
Sau khi kích trứng, tôi hút được 11 trứng, tạo được 8 phôi ngày 3, nuôi lên ngày 5 còn lại duy nhất 1 phôi trung bình, nuôi đến ngày 6 được thêm 2 phôi trung bình. Tổng cộng tạo được 3 phôi (1 phôi ngày 5 trung bình và 2 phôi ngày 6 trung bình).
Không cần nói thêm, khi nhận kết quả phôi như vậy tôi rất sốc. Tôi luôn nghĩ chọc hút được 11 trứng thì ít nhất sẽ tạo được khoảng 7, 8 phôi tốt. Khi bệnh viện báo kết quả phôi, tôi đã hỏi phòng Lab: “Tại sao lại như vậy? Tại sao những lần trước tôi chọc trứng cũng được chừng đó, nuôi lên ngày 5 vẫn có rất nhiều phôi tốt, mà ở IVF Tâm Anh chỉ được 3 phôi, lại toàn phôi trung bình?”
Lúc đó tôi đã khóc và nói với chồng rằng không còn hy vọng gì nữa, nhưng anh động viên: “Cứ chuyển 1 phôi ngày 5 đi, 2 phôi ngày 6 còn lại giữ lại tìm người mang thai hộ sau này”.
Có người cũng khuyên tôi nên sàng lọc 2 phôi ngày 6 loại trung bình vì tỷ lệ đậu rất thấp, khả năng thành công không cao. Tuy nhiên, không hiểu vì sao tôi lại ngồi chờ mấy tiếng đồng hồ chỉ để gặp bằng được Phó giáo sư Lê Hoàng.
Đến giờ, tôi vẫn rất ấn tượng với câu trả lời của bác khi chồng hỏi: “Vợ chồng cháu đã đi tìm con ở rất nhiều nơi, từ Bắc vào Nam, đã làm IVF nhiều lần, chuyển phôi thất bại 9 lần không rõ nguyên nhân. Lần này đến IVF Tâm Anh, mong bác sĩ làm tất cả những gì tốt nhất để vợ chồng cháu được có con, được làm bố mẹ”.

Phó giáo sư Lê Hoàng nhìn thẳng vào mắt chồng tôi, từ tốn trả lời: “Chúng tôi đang làm tất cả những gì tốt nhất đây!”
Không phải là “Chúng tôi sẽ làm”, mà là “Chúng tôi đang làm”. Có lẽ chính câu nói đó đã tiếp thêm rất nhiều hy vọng để tôi quyết định chuyển phôi lần thứ 10.
Phó giáo sư Lê Hoàng là người trực tiếp soi buồng tử cung cho tôi. Khi kết quả tốt, ngay tại bàn soi, bác đã chỉ định rất dứt khoát: chuyển phôi ngay chu kỳ tiếp theo và làm PRP (bơm huyết tương giàu tiểu cầu tự thân) trước khi chuyển phôi. Khi tôi đến gặp, Phó giáo sư tiếp tục chỉ định chuyển 2 phôi ngày 6 loại trung bình. Tôi tin tuyệt đối vào lời khuyên của bác sĩ.
Quãng thời gian trước chuyển phôi có lẽ là giai đoạn đau đớn nhất đối với tôi, không phải về thể xác mà là về tinh thần. Trước chuyển phôi nửa tháng, ông ngoại tôi mất. Đối với tôi, ông là một phần rất quan trọng trong cuộc đời. Tôi đã khóc rất nhiều, suy sụp kéo dài. Thậm chí khi hai vợ chồng ra Hà Nội theo dõi niêm mạc để chuyển phôi, tôi vẫn không kìm được nước mắt bởi nghĩ đến lời ông ngoại từng nói: “Nếu ông chết đi, ông chỉ thương con thôi”. Tôi hỏi: “Sao ông lại thương con?”. Ông trả lời: “Vì con chưa có con”.
Khi ông mất mà tôi chưa có con, tôi đã quỳ bên linh cữu ông rất lâu, khóc rất nhiều, tự trách bản thân bất hiếu. Lúc ông nhắm mắt xuôi tay, tôi vẫn chưa có con để ông yên lòng.
Ngày ông mất là 22/11/2023, còn ngày tôi chuyển phôi là 06/12/2023. Lúc đó, vì tinh thần không được tốt, tôi đã từng muốn dừng lại chờ ổn định hơn, nhưng Phó giáo sư Lê Hoàng chỉ định chuyển phôi ngay trong chu kỳ tiếp theo nên tôi đành phải tiếp tục.
Ngày chuyển phôi, khi nằm chờ tới lượt, chẳng hiểu sao tôi lại muốn nghe Kinh Địa Tạng. Tôi bắt đầu chép Kinh Địa Tạng từ ngày 14/11/2023, và lúc chuyển phôi cứ nằm nghe kinh rồi thiếp đi. Khi tới lượt vào chuyển phôi, mới biết là bác sĩ Cao Tuấn Anh sẽ trực tiếp chuyển phôi cho mình. Bác sĩ đặt hai phôi vào tử cung rồi chỉ lên màn hình siêu âm, bảo: “Đây nhé, hai bé phôi của em đây. Chúc lần này thành công, mà anh nghĩ chắc sẽ thành công thôi”.
Vì đã chuyển phôi và thất bại nhiều lần nên tôi ít hy vọng lắm. Cười cảm ơn bác sĩ xong thì quay lại phòng nằm nghỉ khoảng 30 phút rồi về. Tôi và chồng đã bàn bạc, quyết định lần này sẽ đi chơi một chuyến.
Chuyển phôi xong lúc 12 giờ trưa, đến 6 giờ tối hai vợ chồng lên tàu đi Đà Nẵng luôn. Ban đầu định đi máy bay nhưng lại lo áp suất trên máy bay sẽ ảnh hưởng đến tử cung nên đổi sang đi tàu. Ai ngờ tôi lại chọn đúng buồng cuối của toa gần cuối, tàu lắc và xóc khiến choáng cả mắt.
Lúc đó cả hai đều nghĩ: “Thôi, lần này chắc tiêu rồi, mới chuyển phôi mà đi tàu lắc như thế thì sao mà đậu thai được?”. Tôi rất ân hận, tự hỏi tại sao lại đi chơi, tại sao lại chọn đi tàu? Nhưng đã “đâm lao” leo lên tàu rồi thì đành đi hết hành trình.
Ngủ một đêm trên tàu, đến 11 giờ trưa hôm sau, vợ chồng tới Đà Nẵng. Thiên nhiên xinh đẹp và con người thân thiện khiến tôi quên hết mọi muộn phiền, nghĩ 9 lần chuyển phôi trước thì có lần đầu, lần hai, lần ba đều nằm yên một chỗ; những lần sau thì đi lại nhẹ nhàng, nhưng đều không đậu.
Lần này, chuyển phôi ngày 6 trong chu kỳ vốn đã khó đậu, còn đi tàu lắc như thế thì không khả quan chút nào. Thế nên tôi quyết định ăn chơi hết mình, vợ chồng thuê khách sạn Hải An ngay sát cầu Rồng, thuê xe máy, ngày nào cũng lượn lờ đi ăn ốc, ăn lẩu, đi chợ Cồn, quét sạch các món ngon ở Đà Nẵng, không kiêng khem gì.

Sau đó tôi còn ngồi xe máy đi 35km xuống Quảng Nam, trải nghiệm đi thuyền thúng rừng dừa Bảy Mẫu, Hội An. Trước đó tôi còn đi chùa cổ Linh Ứng, leo bậc thang rất hăng say. Chồng bảo leo từ từ thôi, tôi đáp: “Có duyên thì làm gì cũng đậu, không cần phải lo”.
Đến ngày thứ 5 ở Đà Nẵng, trước khi mua vé máy bay về, tôi mang theo 2 que thử thai nên mạnh dạn thử một lần. Lần trước toàn đợi đến ngày thứ 7 mới dám thử và luôn chỉ hiện 1 vạch, nên lần này cũng nghĩ chỉ 1 vạch. Nhưng khi thử xong, đang định vứt que đi thì bất ngờ thấy như có thêm một vạch nữa.
Ôi trời, lúc đó tôi không thể tin nổi, sao lại 2 vạch được? Sao đi tàu lắc như thế, ăn uống thoải mái, ngồi xe máy nắng chang chang 35km mà vẫn 2 vạch? Thầm nghĩ, chắc không phải thật đâu!
Không tin vào kết quả thử que, tôi gọi Medlatec đến lấy máu xét nghiệm luôn. Hai vợ chồng đếm từng giây chờ kết quả, khi có tin nhắn báo, tim tôi như nhảy lên tận cổ họng. Kết quả beta HCG lần đầu tiên không phải là 0,001 như các lần trước mà là 32,95. Trên 25 là có thai rồi. Lúc đó, tôi vui mừng tột độ, nhưng không dám thể hiện niềm hạnh phúc quá sớm vì mới chỉ bước được bước đầu tiên trên hành trình đón con.
Chặng đường mang thai 9 tháng với tôi thật sự vẫn là thời gian tràn đầy lo lắng và sợ hãi. Đến bây giờ, dù đã được bế con trên tay rồi, tôi vẫn chưa dám thật sự vui mừng trọn vẹn.
Mười năm là cả một chặng đường dài, nhất là với người có tiền sử sản khoa nặng nề như tôi (khi làm hồ sơ sinh, bác sĩ nhìn vào lịch sử sản khoa và chỉ định mổ luôn là biết rồi). Với người khác, có lẽ chuyển phôi một, hai, ba lần không đậu thai là sẽ nản lòng, nhưng đừng quên tôi đã chuyển phôi đến 9 lần, trong đó 8 lần không có beta thai, vẫn chưa từng dừng lại.

Khi phòng truyền thông của Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh phỏng vấn, có một chị hỏi: “Động lực nào khiến em có thể quyết tâm chuyển phôi đến 10 lần, trong đó có 9 lần thất bại?”
Tôi đã trả lời: “Thứ em có nhiều nhất chính là sự kiên cường”.
Đối với tôi, đau đớn thể xác không là gì cả. Dù là người rất nhát đau, đến phun môi còn không chịu được, nhưng để tìm con, một ngày 4 mũi tiêm cũng không làm tôi sợ hãi, thuốc bắc đắng thế nào cũng dám uống, châm cứu cũng dám làm.
Mười năm, bao nhiêu mũi tiêm không đếm được, bao nhiêu chuyến đi không nhớ nổi, bao nhiêu đau đớn cũng không muốn kể lại, bao nhiêu lời gièm pha cay độc cũng không muốn nghĩ tới. Tôi chỉ biết phải tiến lên, phải tiếp tục, trong tim luôn có một khát khao mãnh liệt và sự chờ đợi vô cùng lớn lao, mong có được một đứa con của riêng mình.
Tôi cầu mong tất cả phụ nữ mong con trên khắp đất nước đều được làm mẹ, có thai, mang thai an toàn, đủ ngày đủ tháng, sinh con ra lành lặn khỏe mạnh. Nếu có thất bại, xin đừng nản lòng, hãy kiên cường bước tiếp, hạnh phúc rồi sẽ đến.
Từ tận đáy lòng, tôi xin chân thành cảm ơn Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh Hà Nội đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong hành trình tìm con. Đặc biệt là xin cảm ơn Phó giáo sư Lê Hoàng, bác sĩ Bùi Thị Hạnh, bác sĩ Cao Tuấn Anh và bác sĩ Dương Việt Bắc thật nhiều, thật nhiều!
HỆ THỐNG BỆNH VIỆN ĐA KHOA TÂM ANH