Hạnh phúc của mẹ chính là con
Mẹ: Nguyễn Thị Mười (Hải Phòng)
Điều kỳ diệu của Ba Mẹ: Bé Trịnh Quang Anh
Cảm ơn con yêu đã đến bên Ba Mẹ – Hành trình IVF đầy nước mắt và diệu kỳ.
Hạnh phúc là khi được ngỏ lời yêu, là khi được cầu hôn, hay là ngày được chính tay cha dắt vào lễ đường. Nhưng cũng có những nỗi buồn sâu thẳm, khi biết bản thân bị tắc vòi trứng, và điều đó khiến tôi không thể mang thai tự nhiên như bao người phụ nữ khác.
Buồn là khi mọi kế hoạch, ước mơ và hy vọng về một mái ấm có tiếng trẻ thơ bỗng chốc trở nên xa vời. Đó là một cảm giác nghẹn lòng kéo dài đến mức căng thẳng, stress, nhưng trên tất cả, là khát khao có con – một ước muốn mãnh liệt đến không thể từ bỏ.
Tôi đã tự mình tiêm từng mũi kích trứng, mỗi mũi kim là một lần thử thách sự gan dạ và ý chí, dù bụng đau tức, chướng lên từng ngày. Và rồi đến ngày chọc hút trứng, những ngày dài hồi hộp chờ kết quả nuôi phôi ngày 5. Tổng cộng, chúng tôi có được 8 phôi, niềm vui vỡ òa trong từng tế bào cơ thể.
Với tôi, hạnh phúc là khi có chồng đồng hành trong ngày chuyển phôi. Cả căn phòng vang lên bài hát “Nhật ký của mẹ” khiến tôi nghẹn lời, tim đập thình thịch vì xúc động và hồi hộp:
“Bao ngày mẹ ngóng, bao ngày mẹ trông Bao ngày mẹ mong con chào đời Ấp trong đáy lòng, có chăng tiếng cười Của một hài nhi đang lớn dần…”
Từng câu hát như thay lời mẹ nói với con yêu trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy. Rồi là những ngày dài chờ đợi… 14 ngày sau chuyển phôi, chúng tôi cầm trên tay tờ kết quả xét nghiệm HCG, khoảnh khắc đó, vỡ òa không lời nào tả được.
Từng cột mốc thai kỳ dần hiện ra trước mắt: 12 tuần, 16 tuần, 20 tuần, 24 tuần, 28 tuần, 32 tuần, rồi 36 tuần… mỗi lần siêu âm, nghe tim thai đập là một lần mẹ nghẹn ngào. Và cuối cùng, ở tuần 37+2, chúng tôi được đón con chào đời bằng phương pháp mổ cấp cứu do ối cạn, ngôi thai ngược, con không quay đầu, lại còn bị tràng hoa quấn cổ hai vòng.
Biết bao lo lắng dồn dập trong những giờ phút căng thẳng ấy, nhưng thật may mắn cả mẹ và con đều an toàn. Khoảnh khắc nhìn thấy bác sĩ đưa con ra ngoài, tôi không thể kìm được mà bật khóc oà trong phòng mổ.
Mỗi ngày sau đó là hành trình lớn lên cùng con. Từ những thay đổi đầu tiên, qua tháng đầu tiên, đến khi bước vào những tuần khủng hoảng Wonder Week… Đã có lúc tôi cảm thấy như mình sắp trầm cảm. Nhịp sống xáo trộn hoàn toàn: thức đêm ru con, bế bồng, không thể ngủ trọn một giấc… nhưng những điều ấy trở nên quá đỗi bình thường khi nhìn thấy nụ cười, tiếng khóc, tiếng ê a của con yêu. Chỉ cần con ở đây, mọi mệt mỏi đều tan biến.
Cảm ơn con yêu đã đến bên Ba Mẹ. Cảm ơn Trung tâm Hỗ trợ sinh sản, Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh Hà Nội đã hiện thực hóa điều kỳ diệu mà vợ chồng tôi luôn khát khao. Cảm ơn bác sĩ Phan Ngọc Quý đã trực tiếp chuyển phôi và luôn là người tiếp thêm cho tôi sự động viên kịp lúc. Và xin gửi lời tri ân sâu sắc đến toàn thể y bác sĩ tầng 5 – Trung tâm Hỗ trợ sinh sản IVF Tâm Anh, những người đã đồng hành, lắng nghe và yêu thương không chỉ tôi mà hàng ngàn người mẹ hiếm muộn khác trên hành trình làm mẹ đầy thử thách này.
Tôi đã làm được – vì có con!
HỆ THỐNG BỆNH VIỆN ĐA KHOA TÂM ANH