
Gấp đôi phép màu, gấp đôi yêu thương
Ba Nguyễn Văn Tâm & Mẹ Nguyễn Thị Như Quỳnh (Bắc Giang)
Điều kỳ diệu của Ba Mẹ: Bé Nguyễn Đức Phúc
7 năm hiếm muộn – một quãng đường không ai muốn đi, nhưng có những người phụ nữ như mình, không có lựa chọn khác. Hành trình ấy đã đưa mình qua đủ cung bậc cảm xúc của nỗi mong chờ, sự kiên trì, những lần hy vọng rồi lại gục ngã, những nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần, để rồi cuối cùng nhận lại hai phép màu nhỏ xíu mang tên: Tít và em Top.
Mình bắt đầu hành trình tìm con từ năm đầu tiên sau cưới. Lặng lẽ, chờ đợi, cố gắng. Ba năm đầu là chuỗi ngày thăm khám không ngơi nghỉ, cầu tự – từ các bệnh viện lớn trong nước đến nước ngoài. Mỗi nơi là một tia hy vọng được thắp lên, rồi lại lụi tắt. Có những lúc tưởng chừng chỉ cần thêm một chút nữa thôi là chạm tới phép màu, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là giấc mơ vụn vỡ.

Đỉnh điểm của mệt mỏi và hoang mang là khi chồng mình chuẩn bị đi công tác dài hạn ở nước ngoài. Trước ngày anh lên đường, mình đưa ra một quyết định quan trọng – chọn Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh Hà Nội làm nơi gửi gắm hy vọng cuối cùng. Một mình bắt đầu hành trình IVF (thụ tinh trong ống nghiệm), một mình đi khám, làm xét nghiệm, một mình ký các giấy tờ, chuyển phôi, nằm phòng hồi sức, một mình đi taxi về nhà khi ngoài trời đã tối.
Hành trình ấy không dễ dàng:
Đó là những lần đau đến nghẹt thở, là nước mắt rơi trong âm thầm, là cảm giác trống rỗng khi một mình bước ra khỏi phòng mổ không có chồng bên cạnh. Những lần thất bại oà khóc trên vai người sinh ra mình – người đang ao ước được lên chức “bà ngoại”.
Nhưng chính trong những ngày tháng ấy, mình đã không thực sự “một mình”. Từng bác sĩ, điều dưỡng, bảo vệ, lễ tân ở Bệnh viện Tâm Anh như những người đồng hành thầm lặng, trao cho mình sự an ủi, động viên và cả niềm tin để tiếp tục.
Mình vẫn nhớ bác bảo vệ già, mỗi lần mình thăm khám về muộn đều ra tận cổng, giúp mình gọi xe và không quên dặn bác tài: “Chị này đi một mình, anh lái cẩn thận nhé”. Những lời nói giản dị nhưng ấm lòng giữa đêm khuya lạnh lẽo.
Mình vẫn nhớ các chị lễ tân, kiên nhẫn giúp mình hoàn tất các thủ tục, đặc biệt là hỗ trợ mình làm giấy ủy quyền với Đại sứ quán Nhật để chồng mình kịp ký về trước ngày chuyển phôi. Nếu không có sự hướng dẫn tận tình ấy, mình có lẽ đã bỏ lỡ lần chuyển phôi định mệnh – lần chuyển thành công, để rồi 9 tháng sau, bé Tít chào đời trong niềm hạnh phúc vỡ òa.

Tết năm 2024 là cái Tết đầu tiên có tiếng khóc trẻ thơ trong ngôi nhà nhỏ của mình. Là cái Tết đầu tiên cả nhà sum vầy đủ đầy theo đúng nghĩa. Là cái Tết hạnh phúc nhất đời.
Và rồi, đúng 14 tháng sau khi Tít chào đời – một phép màu nữa lại đến. Mình có bầu tự nhiên, không can thiệp y học. Một sự ngạc nhiên không tin nổi! Bao năm chạy chữa không thành, lại đến vào lúc chẳng ngờ nhất. Mình gọi đó là “gấp đôi yêu thương”, là món quà mà ông trời, hay biết đâu là chính các bác sĩ Tâm Anh đã giúp mình có được bằng tất cả nỗ lực, sự tận tâm của họ suốt thời gian qua.
Mỗi lần nhìn hai con chơi với nhau, mình lại rơi nước mắt – không phải vì buồn, mà vì xúc động. Mình vẫn không thể tin ngày ấy cuối cùng lại đến – ngày mình làm mẹ, không chỉ một mà là hai đứa trẻ đáng yêu, khỏe mạnh, bình an.
Nếu có ai đó hỏi mình, mình luôn tự hào trả lời: “Em bé Tít là một em bé IVF.” Không chỉ bởi con là thành quả của cả một hành trình 7 năm kiên trì và nước mắt, mà bởi con là minh chứng sống động cho tình yêu, niềm tin và cả sự tiến bộ tuyệt vời của y học hiện đại – mà mình may mắn được chạm đến qua Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh.
Mình chưa từng giấu hành trình ấy, bởi trong lòng luôn tin: chia sẻ là cách tiếp thêm sức mạnh cho những người đang đi qua con đường giống mình từng đi. Bất cứ ai cần, mình luôn sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ lại những gì mình đã đúc rút – từ các mốc khám, điều trị, chọn thời điểm, cách chăm sóc tinh thần khi thất bại, đến từng câu chuyện nhỏ như cách làm thủ tục giấy tờ, đi lại, hay chuẩn bị tâm lý trước chuyển phôi.
Vì mình hiểu, trong những ngày tháng đó, chỉ cần một lời động viên, một chút kinh nghiệm thật sự, cũng đủ khiến một người phụ nữ đang loay hoay trong hành trình tìm con cảm thấy bớt lạc lõng đi rất nhiều.

Mỗi dịp có việc về Hà Nội, mình đều tranh thủ ghé qua Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh để thăm lại các bác sĩ, điều dưỡng, bác bảo vệ… những người từng đồng hành cùng mình trong hành trình đầy giông bão ấy. Và dẫu cuộc sống bận rộn với hai em bé, mình vẫn theo dõi tin tức từ IVF Tâm Anh, vẫn thầm chúc cho đội ngũ y bác sĩ nơi đây luôn mạnh khỏe, để tiếp tục trao niềm hy vọng cho những người mẹ đang trên hành trình giống như mình.
Cảm ơn vì đã không để mình đi một mình.
Cảm ơn vì đã chắp cánh cho giấc mơ làm mẹ của mình thành hiện thực.
Cảm ơn vì các bác sĩ đã không bỏ qua những tin nhắn tối muộn của em.
Cảm ơn vì hai thiên thần nhỏ – là tất cả cuộc đời của mẹ
HỆ THỐNG BỆNH VIỆN ĐA KHOA TÂM ANH