
Có những giọt nước mắt mang tên hạnh phúc
Ba Nguyễn Đức Mạnh & Mẹ Đinh Thị Anh Đào (Hà Nội)
Điều kỳ diệu của Ba Mẹ: Bé Nguyễn Tuệ Minh
10h52 ngày 22/01/2024: Chào các bạn, mình là Sữa đây!
Mình vừa mới chào đời và đang nằm trên người mẹ. Mẹ lúc này trông kiệt sức, mẹ đã vất vả rất nhiều rồi. Mẹ vừa đưa mình an toàn đến với thế giới này!
Mình ra đời khi chỉ mới 34 tuần tuổi, hiện tại, mình đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt cùng các bạn. Không biết mẹ đang làm gì nhỉ? Nghe bố nói mẹ đang sốt và đang truyền rất nhiều kháng sinh. Mẹ phải khâu rất nhiều và đau lắm, nhưng mẹ sẽ sớm ổn thôi, vì đã có mình ở đây rồi mà.
24/01/2024: Hôm nay, mẹ đã lên thăm mình rồi, dù mẹ còn yếu lắm, chưa đi lại được. Khi mẹ nói “chào bé con”, mình cảm thấy thật hạnh phúc. Chính là giọng nói này, giọng nói yêu thương mình từng ngày khi còn trong bụng mẹ. Bao giờ mình mới được mẹ ôm ấp trong vòng tay?
Mình ở đây cùng các bạn, nhưng mình rất nhớ bố mẹ, nhớ cả chặng đường mà bố mẹ và mình đã tìm thấy nhau.

Ngày 17/6/2023: Hôm nay bác Tuấn Anh đã đặt mình vào bụng mẹ, “ngôi nhà nhỏ” của mình trong 9 tháng tới. Để mình có được “ngôi nhà” này, mẹ đã phải chịu đau để mổ thăm dò và tạo hình tử cung. Mình sẽ ở “trong nhà” thật ngoan, lớn lên khỏe mạnh và chờ ngày được gặp bố mẹ.
Ngày 23/6/2023: Mẹ đã biết có mình rồi. Mẹ cười, rồi lại khóc. Còn bố áp bàn tay lên bụng mẹ, thì thầm yêu thương với mình. Mình còn nhỏ lắm! Mẹ bước vào những ngày thai nghén, mẹ ăn ít và nôn, mình thương mẹ.
Ngày 28/6/2023: Mẹ bị chảy máu. Mình rất khỏe mạnh nhưng không biết làm cách nào nói với mẹ để mẹ yên tâm. Mẹ lo âu. Mẹ lại nhớ anh Sam, mẹ mất anh khi anh được 20 tuần, vỡ ối không rõ nguyên nhân. Mẹ sợ.
Mẹ nghỉ làm từ khi có thai, bố đi làm. Mình nhớ giọng mẹ thủ thỉ, động viên mình và chính bản thân mẹ. Trong suốt 12 tuần đầu thai kỳ, mỗi ngày mẹ đều ra máu đỏ. Mình phải chăng bám mẹ quá chặt?
Hôm nay, mẹ đi siêu âm 4D mốc 12 tuần, mẹ đã hết nghén và không còn ra máu nữa. Bác sĩ Sơn siêu âm cho mẹ và bác nói mình nghịch quá nên không siêu âm rõ được. Mình chỉ quá vui khi được gặp bố mẹ thôi mà. Mình rất ngoan!
Thế mà mẹ lại khóc rồi, bác nghi ngờ mình bất thường về hình thái, không loại trừ khả năng mình bị Down. Mình ước gì mình có thể nói với mẹ rằng mình không sao cả, nhưng mình không thể. Mình chỉ có thể nằm ngoan trong bụng mẹ thôi. Mẹ làm xét nghiệm NIPT rồi. Một tuần sau, mẹ gầy đi trông thấy. Ngày có kết quả, mẹ lại khóc, mẹ nói đó là vì mẹ hạnh phúc quá!

Ngày 23/10/2023: Mẹ lại đưa mình đi khám. Bố mẹ đang ngồi ngắm mình trên màn hình siêu âm và bảo mình giống bố quá. Bác sĩ Sơn lại thông báo cổ tử cung của mẹ chỉ còn 11mm, phải nhập viện cấp cứu khâu eo cổ tử cung để giữ mình lại. Ngày hôm sau, mẹ được đẩy vào phòng tiểu phẫu, bác sĩ tiêm cho mẹ một mũi kim dài vào lưng, làm mẹ bất động nửa người. Mình muốn an ủi mẹ, mình trườn đạp để mẹ yên tâm. Mẹ lo lắng, nhưng vẫn liên tục vỗ về mình, cố gắng ở lại với mẹ, đừng sợ nhé con!
Mẹ ra viện rồi, nhưng vẫn phải nằm nghỉ. Khi mình được 28 tuần tuổi, mẹ được kết luận bị tiểu đường thai kỳ. Vì mình, mẹ kiêng khem rất kỹ lưỡng, nhưng cũng cố gắng ăn những thứ tốt nhất cho mình. Mình lại bắt đầu tụt xuống rồi, mình không biết tại sao nữa. Đến 30 tuần, mình đã tiến ra ngoài vì cổ tử cung của mẹ chỉ còn 7mm, hình chữ Y.
Ngày 02/01/2024: Mẹ và mình lại phải nằm viện. Tối hôm nay, bác sĩ đã tiêm thuốc trưởng thành phổi cho mình. Mẹ gầy lắm, mọi người hỏi mẹ đã mang thai 20 tuần chưa. Nhưng mình rất ngoan, mình vẫn tăng cân đủ tiêu chuẩn đấy nhé! Hằng ngày, mẹ đều nói yêu thương mình. Mẹ bảo mình cố gắng ở lại trong bụng mẹ để mình có thể cứng cáp hơn. Mình cũng muốn lắm!
Ngày 09/01/2024: Cổ tử cung của mẹ đã xóa hoàn toàn và mở 1 phân. Mẹ phải truyền thuốc liên tục để giữ mình thêm. Các bà trong phòng nói đùa bảo mẹ sẽ gọi mình là “em bé Ato”, vì mẹ đang truyền Atosiban để giữ mình mà.

Ngày 20/01/2024: Mình càng ngày càng làm mẹ đau rồi. Mẹ bị rách cổ tử cung do cơn co bóp. Mẹ bắt đầu có cơn gò mạnh dù đang truyền thuốc. Mình thương mẹ lắm! Mẹ vẫn bảo mình cố gắng lên, nói rằng mẹ không sao. Mẹ còn bảo mình không thích tuổi rồng, thì tuổi mèo cũng được, nhưng hãy ra vào buổi sáng để mèo con được tắm nắng thảnh thơi. Mẹ làm mình buồn cười quá!
Đêm 21/01/2024: Mẹ đau quằn quại suốt đêm, nhưng mẹ không than, không khóc. Mình biết hết. Đến 5h sáng ngày 22/01, mẹ xuống phòng cấp cứu. Bác sĩ nói mình bị sa cuống rốn và cần phải mổ ngay. Nhưng may mắn thay, không phải vậy, chỉ cần cắt chỉ ở cổ tử cung và theo dõi để sinh thường. Và 10h50, mẹ đã sinh mình ra. Mẹ trước khi bầu mình chỉ 50kg, thai kỳ không tăng lạng nào, xuống bàn đẻ chỉ còn 43kg thôi. Nhưng mình vẫn được 2.3kg. Mình chính là máu xương của mẹ đấy! Mẹ của chúng mình thật giỏi, phải không các bạn?
Ngày 31/01/2024: Ước mơ của mình đã thành hiện thực rồi, mình đang nằm trong vòng tay của bố mẹ. Mình là em bé hạnh phúc nhất thế giới!

Ngày 13/05/2025: Các bạn ơi, hôm nay mình đã được hơn 15 tháng tuổi rồi. Mình cao 82 cm và nặng 11.8 kg, mình đã có 8 chiếc răng. Mình đã biết đi và biết nói vài từ rồi. Thi thoảng còn bị mẹ “tẩn” nữa đấy! Hành trình hạnh phúc cùng bố mẹ của bọn mình còn rất dài, chúng mình sẽ cùng nhau nhé!
Sau cùng con xin gửi lời tri ân đến các bác sĩ tại Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh Hà Nội, Trung tâm Hỗ trợ sinh Sản và đặc biệt là bác Lê Quang Đô trong quá trình thăm khám, bác Lê Đức Thắng chọc hút trứng, bác Cao Tuấn Anh chuyển phôi và bác Sao Hieng trong quá trình theo dõi thai kỳ, cùng các cô chú lễ tân, điều dưỡng, các bác bảo vệ, lao công… Kính chúc các bác, các cô chú sức khỏe, luôn nhiệt huyết và hết mình giúp đỡ thật nhiều gia đình như bố mẹ con!
Hà Nội, ngày 13 tháng 5 năm 2025.
HỆ THỐNG BỆNH VIỆN ĐA KHOA TÂM ANH