
Câu chuyện tìm Beer của bố mẹ
Mẹ: Lê Phương Thảo Anh (Hà Nội)
Điều kỳ diệu của Ba Mẹ: Bé Nguyễn Nhật Minh
Trước khi chia sẻ về hành trình đi tìm con yêu, điều đầu tiên em muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến toàn thể đội ngũ bác sĩ tại Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh Hà Nội, nơi đã giúp gia đình em được chào đón thiên thần nhỏ về nhà. Đặc biệt, em biết ơn TTND.PGS.TS.BS.CKII Lưu Thị Hồng, người đã đồng hành cùng em trong suốt thai kỳ với những lần thăm khám định kỳ đầy tận tâm, và ThS.BS Sao Hieng đã trực tiếp thực hiện ca sinh mổ cho em.
Em cũng xin gửi lời chúc đến các mẹ đang trong hành trình tìm con yêu: Hãy luôn vững tin, vì mọi sự cố gắng đều sẽ được đền đáp xứng đáng.
Sau đây, em xin chia sẻ lại hành trình tìm con của mình, một chặng đường với nhiều cảm xúc, thử thách và những bài học sâu sắc.
Nhật ký hành trình tìm con yêu
Mẹ từng mang thai tự nhiên, một điều mà lúc đó mẹ hoàn toàn không hay biết. Khi ấy, mẹ chưa sẵn sàng về tâm lý để có em bé, cũng không chuẩn bị gì cả. Chính vì sự vô tình ấy mà mẹ đã đánh mất một cơ hội quý giá.
Thời điểm đó, mẹ đang thực tập cuối khóa với các em bé đặc biệt. Ngày nào mẹ cũng phải chạy ngược chạy xuôi, thậm chí nhiều khi phải “đánh vật” với các em ấy. Mẹ gần như không để ý đến bất kỳ thay đổi nào của cơ thể.
Và rồi điều không may đã xảy ra: mẹ bị sảy thai sớm.
Vì còn trẻ, mẹ nghĩ đơn giản rằng lần sau nếu có ý định mang thai thì sẽ chú ý hơn. Nhưng sau kết hôn, bố mẹ chờ đợi suốt nhiều tháng mà vẫn chưa có tin vui rồi bố mẹ quyết định đi khám. Không ngờ, chỉ vì một chút chủ quan mà mẹ đã bị tụ dịch viêm, gây tổn thương vòi trứng.
Sau khi nhận tin không vui từ bác sĩ, bố mẹ đã có một khoảng thời gian vô cùng vất vả. Suốt hai năm trời, cả hai đã cùng nhau đi thăm khám ở nhiều bệnh viện, cố gắng tìm nguyên nhân và hướng điều trị. Kết quả mà bố mẹ nhận được thật sự rất sốc: mẹ không còn khả năng mang thai tự nhiên nữa.
Nhìn lại, có thể quyết định khi ấy của bố mẹ phần nào hơi vội vàng. Vì quá mong ngóng có con, bố mẹ đã không kiên trì điều trị dần dần mà nhanh chóng chuyển hướng sang phương pháp IVF (thụ tinh trong ống nghiệm). Nhưng để đến được ngày chuyển phôi đầu tiên, đó là cả một hành trình dài và đầy thử thách. Mẹ đã phải trải qua nhiều ca phẫu thuật nội soi, sau đó là quá trình kích trứng, chọc hút trứng đau đớn và lo lắng.

Ròng rã nhiều ngày liền, bố mẹ chở nhau bằng xe máy, lặn lội từ nhà sang tận trung tâm Hà Nội để khám và theo dõi cùng bác sĩ riêng. Mỗi lần như thế, bố mẹ chỉ mong điều kỳ diệu sẽ mỉm cười với gia đình mình.
Rồi ngày chuyển phôi đầu tiên cũng đến, bác sĩ đã chuyển 3 phôi đầu tiên vào tử cung của mẹ. Sau chuyển phôi, mẹ được về nhà nghỉ ngơi trong sự chăm sóc chu đáo của bà nội. Ai cũng mong chờ, hồi hộp, đặc biệt là bà, người ngày đêm cầu nguyện để có cháu bế.
Thế nhưng mẹ đã khiến bà buồn. Lần ấy, phôi không thành công. Dù rất thất vọng, bác sĩ vẫn động viên và chỉ định chuyển phôi tiếp cho mẹ. Lần này, bác sĩ quyết định chuyển cả 4 phôi còn lại. Mẹ lo lắng lắm. Vừa sợ cơ thể không đáp ứng được vì số lượng phôi nhiều, vừa mang trong mình nỗi chán nản sau lần thất bại đầu tiên. Niềm tin trong mẹ dần vơi đi, mẹ bắt đầu nghĩ đến việc sẽ đi làm lại, tìm một công việc để tạm quên đi nỗi mong ngóng quá đỗi mỏi mòn ấy.
Bất ngờ thay, đến ngày xét nghiệm, kết quả beta của mẹ tăng. Cả gia đình như vỡ òa trong niềm vui. Sau bao nỗ lực và hy vọng, cuối cùng ánh sáng cũng le lói nơi cuối con đường. Ai cũng mừng cho mẹ, cho bố, cho cả chặng hành trình vất vả mà gia đình đã cùng nhau vượt qua. Thế nhưng niềm vui ấy quá ngắn ngủi. Khi đi khám và siêu âm, bác sĩ không tìm thấy vị trí thai làm tổ trong tử cung. Sau nhiều kiểm tra, bác sĩ kết luận rằng mẹ đã bị chửa kẽ, một dạng thai ngoài tử cung hiếm gặp và nguy hiểm.
Cả bầu trời như sụp đổ. Trong lòng mẹ, nỗi buồn và sự xót xa như một cơn sóng lớn quét qua, không sao ngăn nổi. Ngay trong tối hôm đó, mẹ được chỉ định nhập viện khẩn cấp để xử lý. Sau thời gian thực hiện tiểu phẫu, mẹ được đẩy ra khỏi phòng mổ. Bác sĩ báo tin may mắn rằng mẹ không cần phải cắt bỏ một bên vòi trứng, đó là điều khiến cả nhà thở phào nhẹ nhõm.
Về phần mẹ, dù không cảm thấy đau nhiều ở vết mổ, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi không ngừng. Mẹ khóc cho công sức của cả gia đình đã bỏ ra trong suốt hành trình. Mẹ đau lòng cho thai nhi bé bỏng, chưa kịp gọi tiếng “mẹ” đã phải rời đi. Mẹ xót xa cho chính bản thân mình, vì bao lần hy vọng rồi lại hụt hẫng, bao lần cố gắng mà vẫn chỉ nhận lại nỗi buồn.
Đã từng có cơ hội nhưng rồi cơ hội ấy lại vuột mất. Đã từng chạm gần tới ước mơ nhưng ông trời lại một lần nữa thử thách bố mẹ. Có những lúc mẹ tự hỏi: Tại sao ông trời lại bất công với bố mẹ như vậy? Tại sao đã bao lần cố gắng, hy vọng và đánh đổi mà hạnh phúc vẫn chưa chịu đến bên?
Thời gian trôi đi, nỗi buồn có thể nguôi ngoai, nhưng những vết thương trên cơ thể mẹ thì vẫn còn đó, mỗi khi nhìn lại đều khiến mẹ nghẹn lòng. Dù vậy, bố mẹ vẫn không từ bỏ. Bố mẹ tiếp tục hành trình tìm con, lần này là tại Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh Hà Nội, nơi đã cho mẹ một cảm giác khác biệt.
Tại đây, các bác sĩ rất tận tâm, nhẹ nhàng và chu đáo. Mọi khâu thăm khám, thủ thuật đều được thực hiện cẩn thận và nhẹ nhàng, giúp mẹ cảm thấy yên tâm và bớt lo lắng hơn rất nhiều. Trong bố mẹ lại nhen nhóm những tia hy vọng mới. Và thật may mắn, niềm tin ấy đã được đền đáp. Ngay từ bước đầu, phôi tạo ra có chất lượng tốt, nhiều phôi được nuôi thành công đến ngày 5 (phôi ngày 5), đó là một tin vui lớn với bố mẹ sau bao lần thất bại.
Từng bước tiếp theo, mẹ đều đạt đủ các tiêu chuẩn để chuẩn bị chuyển phôi. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ như được sắp đặt sẵn cho một khởi đầu mới. Cuối cùng, ngày chuyển phôi cũng đã đến – ngày 18/3. Hôm ấy, mẹ đến bệnh viện làm đầy đủ thủ tục, bước vào phòng chờ. Dù có hồi hộp, mẹ vẫn cố giữ cho mình sự bình tĩnh, nhẹ nhàng, với tâm lý thoải mái nhất có thể. Không chỉ mẹ, cả gia đình đều đặt trọn niềm tin vào nơi này, vào IVF Tâm Anh Hà Nội.

Sau chuyển phôi, mẹ về nhà nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe, ăn ngủ điều độ và luôn cố gắng giữ cho mình một tinh thần thật tích cực rằng lần này, phép màu sẽ đến. Cho đến một ngày, bà ngoại mua cho mẹ một que thử thai. Mẹ cũng chẳng dám hy vọng nhiều, nhưng vẫn thử…
Và điều bất ngờ đã đến, que hiện lên hai vạch. Dù vậy, mẹ vẫn còn sợ mình nhầm lẫn, hôm sau mẹ lại thử thêm một que khác, rồi cẩn thận gọi người đến lấy máu xét nghiệm tại nhà. Và lần này, kết quả khiến cả bố mẹ như vỡ òa: Beta ngày 10 đã lên gần 600 vượt ngoài mong đợi.
Bố rưng rưng nước mắt, ôm mẹ thật chặt, còn mẹ thì không biết phải diễn tả niềm hạnh phúc ấy như thế nào cho đủ. Mẹ hồi hộp từng ngày, chờ đến lịch tái khám. Lần xét nghiệm tiếp theo, beta tiếp tục tăng lên hơn 1.200, mẹ đã không kìm được nước mắt. Bao nhiêu tháng ngày cố gắng, cuối cùng cũng đã được đền đáp. Rồi đến ngày được bác sĩ hẹn siêu âm. Trên màn hình là hình ảnh nhỏ bé đầu tiên của con yêu, một bào thai bé xíu, nhưng với bố mẹ, đó là cả thế giới.
Cảm ơn con đã đến bên bố mẹ!
Mẹ xúc động đến mức chỉ muốn òa khóc, nhưng vì đang ở bệnh viện, có bác sĩ bên cạnh, mẹ chỉ dám rưng rưng rồi mỉm cười thật nhẹ với con trong bụng. Và khi mẹ được nghe tiếng tim con đập lần đầu tiên, mẹ như vỡ oà trong niềm vui. Chỉ cần từ nay con luôn khỏe mạnh, mẹ sẽ vững vàng để cùng con đi hết hành trình. Bố mẹ hạnh phúc lắm con yêu ạ. Không từ nào có thể diễn tả hết được. Cảm ơn con đã đến với bố mẹ. Yêu con nhiều lắm. Hãy lớn thật khoẻ mạnh trong bụng mẹ nhé, bé yêu của mẹ.
Từ sau khi biết tin có con, mẹ chăm chỉ đi khám định kỳ và dùng thuốc đúng theo chỉ định của bác sĩ. Có con rồi, niềm vui là thế, nhưng nỗi lo cũng không ít.
Mẹ mong từng nhịp tim thai, chờ từng lần khám sàng lọc dị tật, và từng chút thay đổi của cơ thể đều khiến bố mẹ hồi hộp. Con cũng làm bố mẹ được phen “hú hồn”, vì: có lúc mẹ bị tụ dịch, có lúc lại đau bụng, có khi lo rỉ ối,… Chỉ một dấu hiệu nhỏ thôi, bố mẹ cũng vội vàng đưa nhau đi khám. Mỗi lần như vậy là mỗi lần tim mẹ thắt lại, lo cho con đến từng hơi thở. Nhưng may mắn thay, những lần lo lắng đều trôi qua nhẹ nhàng, vì con vẫn khỏe mạnh, phát triển đều đặn và các chỉ số siêu âm đều rất tốt.
Khoảng thời gian này, mẹ cảm nhận rõ ràng tình yêu thương và sự quan tâm của cả gia đình từ ông bà, cô chú, đến cả bạn bè của mẹ. Mọi người luôn hỏi han, động viên và lo lắng cho hai mẹ con, khiến mẹ cảm thấy ấm lòng và yên tâm hơn rất nhiều.
Vậy mà thời gian trôi nhanh quá, thoắt cái đã 8 tháng tròn kể từ ngày mẹ biết tin có con. Cứ theo lịch hẹn, mẹ đều đặn đi khám, mỗi lần siêu âm, mỗi lần nghe nhịp tim con, là một lần bố mẹ thở phào hạnh phúc. Giai đoạn “về đích” thật sự đã đến gần, bố mẹ sắp được ôm con vào lòng rồi! Trộm vía, em bé của mẹ đã nặng 2,9kg, một con số thật đáng yêu.
Gần đây, con nghịch ngợm lắm, tay chân cứ không yên, lúc nào cũng quẫy đạp như muốn “trò chuyện” với mẹ vậy. Mẹ thì mất ngủ suốt bao đêm, có khi ròng rã 2 tuần liền phải ngồi ngủ, vì mỗi lần nằm xuống lại cảm thấy khó thở. Nhưng không sao cả, chỉ cần con dễ chịu, ngủ ngoan, thì mẹ cũng thấy yên lòng.
Bước sang tuần 37, bố mẹ bắt đầu tìm hiểu các gói sinh tại bệnh viện. Vì mẹ đã từng phẫu thuật 2 lần nên trong lòng không khỏi lo lắng, liệu mẹ có thể sinh thường được không? Mẹ nghe nhiều câu chuyện về vỡ ối, cạn ối, chuyển dạ khó… mẹ sợ chứ, sợ điều gì đó ảnh hưởng đến con. Đúng là tâm lý lần đầu làm mẹ, vừa háo hức lại vừa hồi hộp biết bao. Mẹ cũng đã tham khảo ý kiến bác sĩ. Bác nói: “Nếu sinh thường được thì tốt, tội gì sinh mổ cho khổ. Nhưng cũng còn tùy vào cân nặng của bé”.
Nghe vậy mẹ cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng rồi vì an toàn của con, mẹ quyết định dù sinh mổ sẽ đau hơn, sẽ để lại vết sẹo xấu xí nhưng không sao cả. Chỉ cần con chào đời khỏe mạnh, nặng trên 3kg như bác sĩ tư vấn, là mẹ mãn nguyện rồi. Và thế là mẹ xin được mổ chủ động ở tuần 38, cho con một hành trình chào đời thật an toàn, thật trọn vẹn.

Bố của con là một người rất hài hước. Ngày nào đi làm về, bố cũng thủ thỉ kể chuyện, nói chuyện với con, thậm chí còn nghĩ đến lúc con lớn sẽ mua siêu xe cho con chơi. Bố có những câu nói ngây ngô như con nít khiến mẹ vừa buồn cười vừa thấy thương. Đúng là “bố của trẻ trâu” có khác!
Rồi đến chuyện đặt tên cho con, bố mẹ bàn lui bàn tới, đêm hôm cũng nằm xem tên nào hợp, tên nào không, rồi cứ thế bật cười như hai người dở hơi. Đi đâu thấy gì cũng muốn mua cho con, bố háo hức mong chờ đến ngày mẹ đi sinh đến nỗi còn tính cả chuyện hôm đó sẽ gửi xe ở đâu, vào viện làm những gì, ăn gì.
Beer ạ, con có một ông bố vừa vui tính lại vừa chu đáo. Bố còn dặn mẹ phải xếp sẵn đồ đi sinh vào giỏ, để khi nào có dấu hiệu là đi luôn, không phải loay hoay sắp đồ nữa. Con thấy ông bố của mình tuyệt vời không? Bố bảo cả nhà mình “ngáo” vậy mới vui!
Thế rồi, nhanh như chớp, cũng đến ngày mẹ đi sinh. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng, đúng 37 tuần 4 ngày, mẹ nhập viện để hôm sau thực hiện ca mổ chủ động. Em bé của mẹ chào đời vào lúc 15h51 ngày 18/11/2021, nặng 2,5kg, hơi nhỏ một chút. Nhìn thấy con, mẹ thương con vô cùng. Khoảnh khắc da kề da, mẹ đã bật khóc vì hạnh phúc. Mọi thứ như vừa thực vừa mơ, mẹ không thể tin vào mắt mình, em bé của mẹ đã thực sự đến bên bố mẹ rồi.
Sau mổ, mẹ nằm hồi sức mất 3 tiếng mới được chuyển về phòng, rồi lại tiếp tục đợi thêm 3 tiếng nữa mới được gặp em. Suốt thời gian đó, mẹ cứ thấp thỏm, lo lắng chờ đợi từng phút trôi qua. Và cuối cùng, em cũng được đưa về với bố mẹ. Cô điều dưỡng nói rằng em đói nên đã uống liền một lúc hết 15ml sữa, trộm vía. Hai bố mẹ nhìn nhau ngạc nhiên, tròn mắt xúc động.
Vì mẹ sinh mổ nên phải ở viện 4 ngày mới được về nhà. Những ngày ở viện, bố mẹ vẫn không ngừng lo lắng cho em. Hết tiêm phòng vắc-xin đến kiểm tra vàng da, mọi thứ đều khiến bố mẹ hồi hộp. Được về nhà vài hôm thì lại phải quay lại tái khám, lại thêm một lần lo lắng. Nhưng thật may mắn, em bé của mẹ hoàn toàn khỏe mạnh.
Trộm vía, con ăn ngoan, ngủ ngoan và cũng khá cứng cáp nữa. Mỗi ngày được ngắm nhìn con, mẹ chỉ mong con luôn khỏe mạnh, lớn lên từng chút trong vòng tay yêu thương của cả nhà.
Một lần nữa, mẹ xin gửi lời cảm ơn sâu sắc tới bác sĩ Sao Hieng, người đã trực tiếp mổ và đón con chào đời. Bác rất tận tâm, nhẹ nhàng và chu đáo, khiến mẹ cảm thấy an tâm vô cùng. Cảm ơn các bác sĩ, điều dưỡng tại bệnh viện, những người đã chăm sóc cẩn thận, tận tình cho cả mẹ và bé trong suốt những ngày lưu viện.
Chúc các bác sĩ và điều dưỡng luôn mạnh khỏe, vững tay nghề để tiếp tục giúp nhiều gia đình khác được đón con yêu về nhà trong hạnh phúc trọn vẹn như gia đình mình.
Vậy mà đã 3 năm trôi qua. Em bé ngày nào giờ đã gần 4 tuổi. Trộm vía, con rất nhanh nhẹn, tháo vát, hoạt ngôn và vô cùng hóm hỉnh. Con tình cảm lắm, lúc nào cũng yêu thương và bảo vệ mẹ. Không có gì quý giá và hạnh phúc hơn đối với mẹ là được nhìn con lớn lên từng ngày, từng chút một trở thành một cậu bé ấm áp và hiểu chuyện.
Năm nay, mẹ lại bắt đầu một hành trình mới, hành trình đi tìm em cho Beer. Mẹ hy vọng may mắn sẽ một lần nữa mỉm cười với mẹ, để gia đình mình được đông đủ, để con có thêm một người bạn đồng hành trong suốt hành trình trưởng thành. Dù chặng đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng mẹ tin rằng chỉ cần cả nhà mình luôn đồng hành bên nhau, thì điều kỳ diệu sẽ lại đến.
HỆ THỐNG BỆNH VIỆN ĐA KHOA TÂM ANH