
4 năm rong ruổi trên chiếc xe máy đi tìm con
Mẹ: Ngô Thị Ngần (Hà Nội)
Điều kỳ diệu của Ba Mẹ: Bé Nguyễn Bảo An
Xin chào tất cả các ba mẹ đang trên con đường tìm kiếm những thiên thần nhỏ cho riêng mình!
Mình là Ngần, hiện đang sống tại Hà Nội. Vợ chồng mình cưới nhau từ năm 2016, trải qua hành trình 4 năm ròng rã với mong muốn được ẵm trên tay em bé của mình. Đến nay khi nhìn lại chặng đường ấy có lẽ vợ chồng mình vẫn còn may mắn hơn so với nhiều trường hợp khác.
Sau gần một năm cưới nhau mà chưa có tin vui, hai vợ chồng quyết định đến bệnh viện để khám. Tại đây, chồng mình phát hiện bị giãn tĩnh mạch thừng tinh, với tỷ lệ tinh trùng bình thường chỉ khoảng 2%. Sau khi nghe tư vấn của bác sĩ, vợ chồng mình quyết định tiến hành phẫu thuật điều trị cho chồng.

Thời điểm đó, cuộc sống còn rất khó khăn. Chồng mình làm nghề sửa ô tô, lương 4 triệu đồng/tháng. Mình bán thuốc thuê, lương 3 triệu đồng/tháng. Dù vậy, chúng mình vẫn quyết tâm chữa trị. Sau mổ một tháng, đi kiểm tra lại thì thấy tỷ lệ tinh trùng tăng lên 30%, hai vợ chồng mừng lắm, nghĩ rằng sắp đón được em bé rồi. Nhưng rồi 3 tháng… rồi 6 tháng trôi qua vẫn không có dấu hiệu gì.
Nghe hàng xóm mách, vợ chồng mình lại tìm đến thuốc Nam, uống liên tục 3 tháng nhưng kết quả vẫn là con số 0. Đang trong lúc bế tắc, một buổi sáng cuối tuần, mình tình cờ bật tivi lên xem và thấy một chương trình nói về chữa trị hiếm muộn với sự tư vấn của các chuyên gia, bác sĩ từ Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh.

Mình bắt đầu lên mạng tìm hiểu về bệnh viện, thấy cơ sở vật chất hiện đại, bác sĩ giỏi. Mình bàn với chồng sang khám thử. Nhưng hỏi thăm người thân, bạn bè thì ai cũng bảo: “Bệnh viện tốt nhưng chi phí cao lắm!”. Lúc đó, tổng thu nhập hai vợ chồng chỉ 7 triệu/tháng, nên cũng rất băn khoăn. May mắn thay, ông bà hai bên đều ủng hộ, động viên, và hỗ trợ phần nào kinh phí. Vợ chồng mình quyết định đến Trung tâm Hỗ trợ sinh sản Tâm Anh thăm khám.
Một hành trình mới đã bắt đầu. Giai đoạn đầu, bác sĩ cho chồng mình phác đồ tiêm 6 tháng và uống thuốc để lượng tinh trùng tăng lên, còn mình khám nội tiết và chữa viêm nhiễm. Cứ đều đặn mỗi tuần, hai vợ chồng lại rong ruổi đèo nhau trên chiếc xe máy đến bệnh viện, lấy thuốc về tiêm và khám theo chỉ định.
Sau 6 tháng, bác sĩ kết luận tinh trùng của chồng mình không có tiến triển rõ rệt, và tư vấn nên chuyển sang phương pháp IVF. Hai vợ chồng đồng lòng thực hiện theo hướng dẫn của bác sĩ.
Thế là, những ngày tháng sau đó bất kể nắng mưa, vợ chồng mình cứ đều đặn đến bệnh viện theo lịch hẹn, kiên trì thực hiện đúng phác đồ điều trị. Nhận tháng lương nào là hết sạch tháng đó, nhưng niềm tin và hy vọng sẽ gặp được con đã giúp chúng mình không bỏ cuộc.
Rồi đến giai đoạn chọc hút trứng, nuôi phôi, trữ đông và chuyển phôi. Mọi việc diễn ra suôn sẻ, không có biến cố gì lớn. Tuy nhiên, chi phí chuyển phôi, rã đông, trữ phôi… không nhỏ. Vợ chồng mình phải vay mượn thêm và nhận hỗ trợ từ gia đình hai bên để tiếp tục điều trị.
Bắt đầu từ lúc chuyển phôi mình đã xin nghỉ việc, vì vậy mọi gánh nặng kinh tế đè lên vai chồng mình. Tiền khám, tiền thuốc men, chồng mình còn tranh thủ chạy shipper để kiếm thêm thu nhập. Trong suốt 3 tháng đầu mang thai, mình gần như không dám đi lại nhiều, thậm chí không dám xuống tầng.

May mắn là toàn bộ thai kỳ diễn ra rất thuận lợi. Mình mang thai đến 39 tuần + 5 ngày, không gặp vấn đề gì nghiêm trọng. Ngày vào phòng mổ, khoảnh khắc nghe tiếng khóc đầu tiên của con vang lên, mình đã không kìm được nước mắt, đó là giọt nước mắt hạnh phúc vì đã có được trái ngọt sau bao nhiêu cố gắng của hai vợ chồng, sau 4 năm ròng rã cuối cùng đã gặp được thiên thần của riêng mình.
Mình chia sẻ câu chuyện này với mong muốn tiếp thêm hy vọng cho các ba mẹ đang trên hành trình tìm con. Mong rằng, dù hoàn cảnh khó khăn hay thử thách đến đâu, chúng ta cũng luôn đồng hành cùng nhau, kiên trì vượt qua từng giai đoạn, vì một ngày không xa, thiên thần của các bạn cũng sẽ đến.
Mình tin rằng ông trời không phụ người có lòng. Vì vậy, các ba mẹ ơi – hãy cố gắng lên nhé!
HỆ THỐNG BỆNH VIỆN ĐA KHOA TÂM ANH