
Con là niềm hạnh phúc lớn lao không gì sánh được
Mẹ: Nguyễn Hồng Vân (Hà Nội)
Điều kỳ diệu của Ba Mẹ: Bé Phạm Duy Hoàng Minh
Bài chia sẻ số: 13

Nhìn lại hình ảnh con mình lớn lên từng ngày, từ lúc còn đỏ hỏn trong chiếc giường nôi tại Tâm Anh, đến khi tự do chạy nhảy, vui đùa được, cảm giác vẫn như là mơ.
Năm năm trước, gia đình tôi vui mừng khi có tin mang thai đứa con đầu lòng, tưởng như sắp tới là những ngày tháng hạnh phúc viên mãn. Nhưng không, đến tuần thứ bảy thì thai nhi ngừng tăng trưởng, đi siêu âm kiểm tra nhiều nơi, vợ chồng tôi như bị sét đánh ngang tai khi nhận được tin thai nhi ngừng phát triển, tim thai đã mất.
Tôi bàng hoàng ký vào giấy thực hiện thủ thuật hút thai, nỗi đau thể xác không bằng phần nhỏ của nỗi đau tinh thần. Những tưởng chỉ phải chịu nỗi đau mất con, tôi lại nhận thêm tin xấu khác: Bản thân mắc phải một căn bệnh tự miễn hiếm gặp, đó là xuất huyết giảm tiểu cầu vô căn, nếu không điều trị được thì sẽ không đảm bảo sức khỏe để có thể tiếp tục hành trình làm mẹ.
Hai năm sau đó là những ngày tháng vật lộn với thuốc men, làm quen với phòng bệnh huyết học, có những lúc tiểu cầu tụt xuống chỉ còn có 5.000 – 7.000 tiểu cầu/μL, rồi cả đại dịch Covid-19 bất ngờ ập đến, dù đau đớn, khó khăn nhưng khát khao làm mẹ chưa bao giờ dừng cháy trong tôi.
Đến cuối năm 2022, các chỉ số bệnh lý của tôi đã dần đi vào ổn định. Bác sĩ cũng đưa ra lời khuyên, thời điểm này có thể mang thai, nhưng rủi ro vẫn còn, cần theo dõi thật sát sao. Và rồi, qua thời gian dài tìm hiểu trước đó, gia đình tôi quyết định làm thụ tinh trong ống nghiệm (IVF), để hạn chế những rủi ro về sức khỏe của bản thân tôi.
Gia đình tôi đặt niềm tin vào Bệnh viện Tâm Anh Hà Nội, bệnh viện tư nhân hàng đầu về Hỗ trợ sinh sản. Dù vậy, quá trình từ lúc kích trứng, tạo phôi, đặt phôi, nuôi thai nhi đều không có gì dễ dàng. Qua 2 lần kích trứng, 3 lần siêu âm thành tử cung, ròng rã 3 tháng, tôi mới tạm đủ điều kiện đặt phôi. Khi xét nghiệm được phôi đã làm tổ thành công và đang phát triển, gia đình tôi vui mừng khôn xiết, bản thân tôi không cầm được nước mắt, vừa mừng vừa lo, liệu căn bệnh quái ác của tôi có ảnh hưởng đến con không?
Sáu tháng sau đó là những ngày dưỡng thai dài đằng đẵng. Tôi nghỉ làm 3 tháng để bảo đảm sức khỏe cho thai nhi phát triển trong những tháng đầu. Ba tháng tiếp theo, tôi quay lại làm việc, cố gắng nhẹ nhàng giữ gìn từng chút một cho thai nhi. Mỗi hai tuần, chồng tôi lại đưa tôi đi siêu âm kiểm tra thai nhi một lần.
Đến tháng thứ 6, rắc rối xảy ra khi tôi khám và xét nghiệm thấy chỉ số tăng đông, rối loạn đông máu có dấu hiệu tăng nhiều, các căn bệnh tự miễn này vẫn cứ bám lấy tôi dai dẳng. Tôi phải kết hợp đi khám bên Viện Huyết học, sử dụng thuốc và tiêm chống đông, biết bao nhiêu loại thuốc, bao mũi tiêm mà tôi phải tự tay tiêm cho bản thân mình suốt nhiều tháng trời. Đau đớn nhiều nhưng vì con, tôi có thể chịu đựng hết.
Đến tuần thứ 37, chỉ số về máu đã ở mức chấp nhận được. Tuy nhiên với trường hợp đặc biệt của tôi, PGS.TS.BS Nguyễn Đức Hinh – Giám đốc Trung tâm Sản Phụ khoa của Bệnh viện Đa khoa Tâm Anh Hà Nội vẫn chỉ định theo dõi dày hơn và hội chẩn các phương án sinh con. Rắc rối xảy ra trong thời gian này, khi xét nghiệm chỉ số protein niệu của tôi lên cao bất thường, nguy cơ sản giật cao và nghi ngờ bị Lupus ban đỏ.
Trải qua vài lần xét nghiệm và hội chẩn, các bác sĩ quyết định theo dõi và chuẩn bị phương án chuyển mổ khi cần. Những ngày cuối thai kỳ, khi các chỉ số ổn định hơn nhờ dùng thuốc, gia đình tôi được khuyên là nếu không phát sinh bất thường, thì sinh thường sẽ tốt cho sức khỏe người mẹ. Tuần cuối cùng, tôi cố gắng ăn uống khoa học, tập luyện nhẹ với mong muốn “vượt cạn” suôn sẻ.
Bước sang tuần thứ 40, cơn co vẫn chưa đến hẳn, nhưng cơn đau âm ỉ ngày càng dồn dập. Tôi nhập viện theo dõi vào ngày cuối cùng của thai kỳ. Chờ đợi hơn nửa ngày, cơn đau ngày càng dày nhưng vẫn không đủ điều kiện sinh thường. Tôi vật lộn trong cơn đau nhân đôi khi xét nghiệm máu cho thấy tiểu cầu không đủ để đảm bảo ca sinh thường. Ngay trong đêm hôm ấy, bác sĩ trực đêm đã quyết định chuyển sang sinh mổ và cho truyền tiểu cầu trước khi mổ, tôi chìm vào cơn mê, phó mặc tính mạng hai mẹ con cho các bác sĩ ê kíp trực đêm hôm đó.
May mắn mọi thứ diễn ra suôn sẻ, sáng hôm sau mở mắt ra, con tôi đã nằm ngủ ngon lành bên cạnh giường bệnh của tôi. Niềm vui vỡ òa, lúc đó thực sự không biết diễn tả cảm xúc như thế nào, những đau đớn sau ca mổ làm tôi chưa thể sinh hoạt bình thường được. Nhưng được ngắm nhìn thiên thần nhỏ của tôi, nỗi đau dường như tan biến hết. Những ngày sau đó, cả nhà chứng kiến con lớn lên từng ngày, ăn no, ngủ kỹ, vui vẻ, khỏe mạnh. Đó thực sự là niềm hạnh phúc lớn lao không gì sánh bằng.
Cảm ơn bệnh viện Tâm Anh và các bác sĩ Trung tâm Hỗ trợ sinh sản IVF Tâm Anh đã giúp đỡ gia đình tôi, mang thiên thần nhỏ này đến cho chúng tôi.
HỆ THỐNG BỆNH VIỆN ĐA KHOA TÂM ANH